“Chị Ran??” Conan giả bộ làm ra vẻ mặt khó hiểu ý hỏi “Sao chị lại phải xin lỗi?”
Nó đúng là vẫn còn là con nít. Con nít sẽ không hiểu được khách sáo của người lớn, nhưng thằng bé này lại hiểu được… suy nghĩ của hung thủ? Ánh mắt của Ran vô cùng phức tạp mà nhìn về Conan, làm cậu toàn thân có chút run sợ.
“Em hèm, trở về vấn đề chính.” Thanh tra Megure ho nhẹ hai tiếng, “Nếu như nói là chết vì ngộ độc, vậy thì đúng là có thể giết người mà không cần có mặt ở hiện trường….” Như vậy hung thủ rốt cuộc là ai?
“Kết Thành ca ca?” Một tiếng gọi vô cùng nhẹ nhàng, lại khiến Kết Thành Tân Du lập tức quay phắt lại.
“Em muốn trèo lên đó, anh ẵm em lên với” Conan chỉ lên trên…
“Được” nhưng mà nó trèo lên trên đó làm gì? Mặc dù có chút nghi hoặc, nhưng Kết Thành Tân Du vẫn bước tới, tự nhiên không biết tại sao chân như vướng cái gì đó, cả người liền mất thăng bằng ngã nhào. Kết Thành Tân Du theo phản ứng quơ hai tay định tóm vào vật gì đó để lấy lại thăng bằng, nhưng phát hiện trong tay từ đâu ra một đoạn màu đen kì lạ. Tóc….
“Á….” Thấy tóc mình bị Kết Thành giựt vào trong tay, Nhân Mỹ không khỏi thét lớn. Cô ta lập tức che đầu mình lại, vẻ mặt vô cùng khiếp sợ.
“Nhân Mỹ??” Kết Thành nghi hoặc nhìn cô ta, tại sao vậy, Nhân Mỹ…
“Nạn nhân đã nói cho chúng ta biết hung thủ là ai… Đoạn tóc đó, là của Nhân Mỹ.” Conan lúc nói vẫn cúi đầu
“Thì đúng là tôi đội tóc giả, thế nhưng có chứng cứ gì nói tôi là hung thủ chứ?” Nhân Mỹ thái độ đã đổi một trăm tám, trở nên hung dữ khác thường, hai tay khoanh lại kiêu ngạo mà nhìn Conan cùng những người khác.
“Tôi nghĩ Hải Lệ nghiện xì gà là tại vì chị, xì gà của cô ta đều là chị cung cấp, đúng không?”
“Đúng thì thế nào? Cái này cũng không thể chứng minh tôi hạ độc ở trên xì gà”
“Tôi nghĩ mấy hôm trước chị đã đưa xì gà cho Hải Lệ, mà ở trên đó còn tẩm thêm hơi độc, từng chút từng chút thấm lên thần kinh của Hải Lệ, chị không ngay lập tức giết chết cô ta vì chị thấy nạn nhân và Chi Mỹ đang xảy ra xung đột. Chị định chờ thời cơ để vá hoạ cho Chi Mỹ, đúng không?”
“Chứng cứ đâu? Tôi là tôi cần chứng cứ thôi!”
“Nhân Mỹ tiểu thư, bị nhổ tóc có đau không?”
“Cái gì?”
“Lúc gần chết cơ thể nạn nhân bắt đầu co giật, đường hô hấp cũng bắt đầu trắc trở, nhưng cô ta cũng thật lợi hại. Cô ta đã cố không giãy giụa, chính là vì muốn lưu lại đầu mối…”
“Đầu mối?”
“Chị không cảm thấy trên tóc chị đính cái gì sao?” Conan hỏi, con mắt nhìn thẳng vào Nhân Mỹ
“Cái gì vậy?” Nhân Mỹ phản xạ sờ lên tóc, thứ dính trên ngón tay làm cô ta nhất thời sửng sốt, “Ả ta…”
“Không sai, chính là máu của nạn nhân, cô ta không định kéo đứt tóc chị đâu, mà là muốn máu của mình dính lên tóc của chị… Cho nên, hung thủ chính là chị.”
Conan vươn tay, chỉ vào Nhân Mỹ….
“Ha ha ha ha… Không sai, là tôi giết ả đấy…” Việc đã đến nước này, nói qua nói lại tiếp cũng vô dụng, Nhân Mỹ nhún nhún vai, “Không sai, ả là do tôi giết, cái loại đàn bà này, giết ả cũng là vì dân trừ hại….”
“Nhân Mỹ??” Chi Mỹ không dám tin tưởng, “Vì sao, vì sao cậu làm như vậy?”
“Vì sao làm như vậy?? Ghê tởm, sớm biết vậy cũng nên giết cô luôn, khỏi phải giá hoạ rườm rà!”
“Nhân Mỹ??” Tại sao? Cô ấy rõ ràng là một người vừa dịu dàng vừa xinh đẹp, tại sao trở thành như thế này?
“Đều tại các người quá đáng, cái vở kịch này, các người rõ ràng chị là chị em gái, vì sao còn muốn giành vai cô bé lọ lem của ta? Ấu Bình là hoàng tử của ta, ta là thực sự muốn được trở thành cô bé lọ lem, trở thành công chúa của anh ấy … Vậy mà…các người đều phá hoại chuyện của ta. Đầu tiên là cô, mê hoặc Ấu Bình, sau đó là Hải Lệ. Các người biết không, con đàn bà kia còn cười nói với tôi rằng, các vai diễn này nội bộ đã định đoạt cả rồi, ả ta mới là công chúa thực sự, người khác có mơ tiếp cũng vô dụng… Ta thật hận!”
“Cho dù thế nào, phạm tội chính là phạm tội, cô cũng vĩnh viễn không thể trở thành cô bé lọ lem được. Chính vì cô bé lọ lem kia trái tim trong sạch lương thiện như nước, mới có thể bà tiên giúp đỡ, mà trái tim của cô, sớm đã ô uế không thể tẩy được rồi!”
“Vậy à?” Nhân Mỹ nhàn nhạt cười nói, nhưng lại khiến mọi người cả kinh, cô ta muốn làm gì?
ĐỊnh thần đã thấy Nhân Mỹ từ torng người rút ra đao nhọn, hướng Kết Thành Ấu Bình đâm tới.
“Chúng ta cùng chết!”
“Anh hai!!!!”
“Thiếu gia!!!”
Chỉ thấy một trận khói xanh tung mù, một bộ quần áo màu bạc đứng cách ra đó không xa, khóe miệng tươi cười ngạo mạn, Kaitou KID?????
“Người đâu, bắt hắn!!!!!!!”
“Vâng!!!!!!”
Cảnh sát đối thoại xong hai câu ngắn gọn thì Kaitou đã từ cửa sổ nhảy ra, lướt đi trên đôi cánh bạc, vòng một đường đẹp đẽ trong không trung rồi biến mất…
“Đáng ghét, lại chạy rồi!!!!” Thanh tra Megure tức giận đến giơ chân…
“A, Conan đâu rồi?” Ran vừa định gọi um sùm lên, thì đã thấy được trang giấy phía sau Sonoko
Kính chào hai vị cô nương
Thằng bé này có thể nào cho tôi mượn một chút?
Kaitou KID ký tên.
Truyện khác cùng thể loại
106 chương
22 chương
49 chương
11 chương
10 chương
23 chương