Diệp Phương Diêu đã tốt nghiệp đại học bốn năm. Bởi vì lòng ghen tị cùng ham muốn chiếm giữ điên cuồng của chủ nhân mà Diệp Phương Diêu dù đã tốt nghiệp một trường đại học danh giá cũng chưa từng có cơ hội làm việc trong xã hội. Đương nhiên, điều đó cũng không có nghĩa cậu chỉ là con mọt gạo ở nhà ăn không ngồi rồi. “Diệp chủ nhiệm, đây là sản phẩm mới phát hành, ngài xem qua một chút.” Cách Nỉ cung kính đem một đống thứ hiếm lạ cổ quái đặt lên bàn cậu. Đúng vậy, tự nhận là thiên hạ đệ nhất anh tuấn tiêu sái – Diệp đại linh mục( __”____ anh ở lâu vs ck lây nhiễm thật nặng), công việc trước mắt chính là phụ trách quản lý bộ phận nghiên cứu đống sextoy kiêm đạo cụ SM của “Câu lạc bộ muốn làm muốn làm”. Ô… Chúa trời nhân từ, con không phải sa đọa mà là bị ác ma kia bức bách, đây thật sự không phải ý nguyện của con a… “Đây là cái gì?” Diệp Phương Diêu bất đắc dĩ cầm lên một vật hình dạng kì quái. “Ách, đây là tâm huyết mới nhất của bộ phận nghiên cứu năm nay “Ái đích tiểu bạch tuộc” ( O_o) “Cái gì? Bạch tuộc? Công ty chúng ta khi nào đã bắt đầu bán hải sản?” Diệp Phương Diêu ngạc nhiên hỏi. “Hắc hắc, để chủ nhân nói rõ cho.” Một nam nhân cao lớn cà lơ phất phơ đi đến. “Không cần nói cho ta biết, “sinh vật” quỷ dị này lại là chủ ý thối chủ ngươi?” Diệp Phương Diêu bất đắc dĩ đảo cặp mắt trắng dã. “Đúng vậy, Diệp linh mục, cậu cũng thật hiểu lão Đại nha, đây là ngài ấy yêu cầu bộ phận nghiên cứu đặc biệt thiết kế. Cậu cũng biết, lão Đại của chúng ta không dễ dàng ra tay, vừa ra tay tuyệt đối là phát minh không bao giò có (vô tiền khoáng hậu)!” Cách Nỉ cực kỳ nịnh nọt nói. “Hừ, ta thấy là biến thái chưa từng có mới đúng.” Diệp Phương Diêu hừ lạnh một tiếng. “Giỏi, tiểu nô lệ lâu lắm không được chủ nhân dạy dỗ thì phải? Dám mắng ta biến thái? Hừ, hôm nay chủ nhân ta sẽ cho em biết sự lợi hại của tiểu bạch tuộc!” Tần Chấn Dương hắc hắc cười lạnh. “Ngươi… Ngươi muốn làm gì? Nơi này còn có người a.” Diệp Phương Diêu nhìn về phía Cách Nỉ cầu cứu. “Tôi không phát hiện. Tôi không nhìn thấy cái gì cả.” Cách Nỉ thực không nghĩa khí che mắt lại. “Lão Đại, Diệp linh mục, các người chậm rãi nghiên cứu sản phẩm mới, tôi còn có việc phải đi trước. Hẹn gặp lại!” Cách Nỉ vô cùng thức thời mà chuồn mất. “Ngươi đúng là loại người không có dũng khí!” Diệp Phương Diêu tức giận mắng to sau lưng hắn. “Tiểu nô lệ mắng đủ chưa? Còn không lại đây xem sự lợi hại của tiểu bạch tuộc.” “Hắc hắc… Chủ nhân ta rất mẫn cảm với hải sản, ngươi tự mình từ từ hưởng dụng đi.” Diệp Phương Diêu vừa nói vừa đi về phía cửa. “Muốn trốn? Không có cửa đâu.” Tần Chấn Dương một tay kéo cậu vào trong lòng. “Ô… Chủ nhân… Ta thật sự không muốn ăn hải sản…” “Như vậy a, có thể, chúng ta đổi món khác. Em thấy “Ái đích tiểu công kê” được không, cắm vào phía sau còn có thể kêu. Thích không?” Biến thái mới có thể thích! Ô…Tên ác ma này! “Ân không cần, chủ nhân, ta cũng không thích ăn gà.” “Không được, tiểu nô lệ rất kén ăn, nếu quá gầy, chủ nhân sẽ đau lòng.” “Hắc hắc, ở nhà chủ nhân là lớn nhất, về lí nên để chủ nhân thưởng thức trước. Còn dư… thì sẽ đến ta.” Căn cứ vào kinh nghiệm trong quá khứ, để tránh nỗi khổ thân xác, Diệp đại linh mục cũng phi thường biến chất mà nịnh nọt. “Không được, hai cái chọn một, bằng không thì ăn cả hai.” “Không cần, ta không chọn, ngươi đừng lại đây.” Rinh… rinh… Điện thoại trên bàn đột nhiên vang lên. Cắt ngang vui đùa ầm ĩ giữa hai người. “Alô.” Tần Chấn Dương không kiên nhẫn tiếp điện thoại. “Lão đại không tốt rồi! Không thấy lão phu nhân đâu cả!” ### Bầu trời trong xanh đột nhiên nổi một tiếng sấm, dường như báo trước một điều gì đó… Nhận được điên thoại của Cách Nỉ, Tần Chấn Dương và Diệp Phương Diêu nóng như lửa đốt vội vã chạy như bay đến bệnh viện. “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mẹ ta đâu? Nói rõ ràng!” Tần Chấn Dương chạy vào phòng bệnh, không biết nặng nhẹ nắm chặt cánh tay Cách Nỉ. Mẹ của Tần Chấn Dương Alice đã nằm trên giường bệnh nhiều năm. Từ vài năm trước họ đã dọn đến trấn nhỏ này, hắn bí mật chuyển mẹ đến bệnh viện lân cận để tiện cho việc chăm sóc. Trong bảy năm qua tình trạng của bà không phải quá ổn định nhưng cũng không tính là quá xấu. Không nghĩ tới bây giờ lại phát sinh chuyện kì lạ như vậy. “Lão đại, tôi cũng vừa mới được bệnh viện thông báo. Bọn họ phát hiện giường bệnh trống không, người rốt cuộc đã đi đâu thì không ai biết, bọn họ cũng không rõ. Thật sự là một đám ngu ngốc! Vốn bọn họ muốn báo cảnh sát, nhưng ta đã ngăn cản.” “Đúng, không thể báo cảnh sát.” Ở giang hồ lăn lộn nhiều năm Tần Chấn Dương căn bản không tín nhiệm cảnh sát. Hơn nữa trực giác cho biết việc này không đơn giản như vậy, tuyệt đối không phải bắt cóc đơn thuần. Nếu hắn phán đoán đúng, chủ mưu vụ này hẳn phải là… ( còn ai trồng khoai đất này >”