Tối, không khí ở nhà thờ trở nên yên tĩnh và vắng lặng đến lạ. Xung quanh đều tỏa ngát mùi hoa oải hương thoang thoảng nhẹ nhàng. Hiện tại, Han đang ngồi bên cạnh giường nhìn Khả Hân chìm sâu trong giấc ngủ, tay vẫn nắm chặt lấy bàn tay của anh, điều đó khiến anh có cảm giác vừa lạ vừa quen, nhưng lại khó xử vô cùng khi người bên cạnh cô ấy ngay lúc này cứ ngỡ người cô ấy yêu nhưng sự thật phũ phàng lại không như vậy, chẳng qua anh chỉ có khuôn mặt giống người con trai có tên “Dương Anh” kia. “Một tháng, liệu có kịp để lấy lại tất cả những gì thuộc về cô gái này?... Tại sao mình lại cứ có cái giác mọi thứ xung quanh đây quá đỗi quen thuộc đến lạ lẫm này…” Han thầm thì, ánh mắt thoáng lạnh buồn trên khuôn mặt vốn dĩ không thể hiện một cung bậc cảm xúc nào. Chợt anh tình cờ nhìn thấy trên cổ tay trái của Khả Hân có đeo một cái vòng tay được thắt bằng len màu đỏ có phần hơi củ. Bỗng chốc thoáng trong đầu anh chớp nhoáng vài hình ảnh xuất hiện trong đầu, khiến anh sững người. “Nếu có chuyện gì xảy với tôi, xin em đừng vì tôi mà đánh đổi cả mạng sống của mình như thế tôi sẽ thấy có lỗi với em.” “Đừng như nói như vậy. Em sẽ trân trọng khoảnh khắc này. Đặc biệt ngay lúc này khi anh ôm em ở trong ngay trong căn phòng này, em cảm thấy rất hạnh phúc. Giờ anh cũng đã biết thân phân thật sự của em hy vọng anh sẽ chấp nhận.” “Em thích mùi hương bạc hà của anh, rất thơm...” “Cái vòng tay này là...” “Đừng làm đứt!” “Han, chúng ta đi thôi!” Gia Khánh cất giọng khi từ ngoài bước vào làm phá tan dòng kí ức mập mờ trong đầu anh nhanh chóng biến mất. Mất vài giây anh mới định hình lại được những gì vừa rồi đang diễn ra trong đầu anh, bất giác anh thốt lên: “Tại sao lại có dòng kí ức xuất hiện kì lạ vậy?” “Này Han, sao còn ngồi đó, mau đi thôi!” Gia Khánh hối thúc, nhíu mày nhìn Han khi thấy anh ngồi bất thần. Han vội lên tiếng “Ừ”, rồi đứng dậy nhẹ nhàng thả tay Khả Hân ra, kéo tấm chăn đắp cho cô, sau đó nhanh chóng rời khỏi đây. … Tại dinh thự Lavender. Chiếc con xe hơi dừng lại trước cánh cổng cao lớn, bên trong chính là cái dinh thự cổ kính ảm đạm, vì đã bỏ qua mấy năm nay không có ai ở nên mới lạnh lẽo không bóng dáng người. Gia Khánh đưa mắt nhìn với vẻ không mấy ngạc nhiên là mấy, vì anh cũng đã từng ghé chân vào đây vài lần lúc anh học cấp hai cùng với cô tiểu thư nhà họ Kim này. Riêng Han thì cảm thấy có đôi chút lạ lẫm, cũng đúng thôi vì đây là lần đầu anh bước chân tới đây mà. “Đây chính là nơi ở trước kia của tiểu thư Khả Hân chúng tôi, kể từ khi chủ tịch mất, dinh thự này bị Minh Khải chiếm lý, mà đáng lẽ thuộc về con bé cả. Thôi, mời hai cậu vào trong.” Ông luật sư Đạt ôn tồn lên tiếng đáp, với dáng vẻ điềm đạm. Gia Khánh nhíu mày, vì nơi này không đến lá xào xạt, nhà phủ rêu xanh như trong phim sau khi bỏ hoang. Anh thắc mắc quay sang nhìn ông Đạt hỏi: “Cái dinh thự bỏ hoang lâu như vậy? Sao nhìn như có bóng dáng người ở vậy?” Ông cười trừ, khà giọng trả lời: “À… tôi cùng với một số người ở từng làm việc cho chủ tịch, thường xuyên hay ghé tới đây để quét dọn, trông chừng, sợ có mấy kẻ ăn trộm vào quậy phá…” “À… thì ra vậy…” Gia Khánh gật đầu đáp. Han thì im lặng chẳng nói một lời nào, ánh mắt cứ đăm chiêu nhìn về hướng nào đó xa xăm bất định. Đi được một đoạn thì anh dừng chân trước một căn nhà kính phía sau dinh thự, cánh cửa không có ổ khóa nên anh dễ dàng vào được bên trong. Đó là một vườn hoa được trồng trong nhà kính, đã khô tàn theo tháng năm. Han nhìn xung quanh nơi đây, mọi thứ đều lắp đầy tơ nhện, lắp đầy bị bẩn. Anh tình cờ nhìn thấy có một căn phòng phía đằng trước kia nên đi lại xem thử. Nó có một lối đi bằng những bậc thang để đi xuống dưới. Vì lối đi hơi tối nên anh phải dùng điện thoại để rọi tìm công tắc điện. Bất giác điện sáng lên, chiếu sáng không gian nơi này, một căn phòng củ kĩ với những tấm hình được treo trên trường, hầu hết trong tấm hình đó chụp một cô bé khoảng tầm mười tuổi nở nụ cười tươi, cùng với người anh trai của mình tàm khoảng 13 hay 14 tuổi. Anh đi tới chỗ kệ sách, có rất nhiều cuốn băng ghi hình ở đây, được ghi theo năm, bên cạnh còn có một cái máy chiếu và cái may quay nữa. Anh cũng có chút tò mò nên mở lên xem. Anh ngồi xuống ghế sô pha, mắt nhìn lên màn hình chiếu với đoạn clip đang chạy, một cô bé đang chơi đùa cùng với cậu bé trai – anh mình. “Khả Hân à, nhìn mẹ đi… Vì anh thương con nên mới vậy… Vì Hân của bẹ đáng yêu quá. Để mẹ ôm hai đứa nào…” “Mẹ, cứ đanh đàn thế này là được ạ?... Oẳn tù tì ra cái gì ra cái này!” “Khả Hân, nhìn mẹ này… Minh Khải cũng vậy!” “Mẹ mau đến đây đi… mau đến đây với tụi con đi…” Nhìn cô bé cười tươi ấy khiến Han cảm thấy trong lòng có chút xao động, bất giác trên môi anh cong lên một đường nhẹ. Đoạn clip đó kết thúc, Han lại lấy cuốn băng ghi hình khác mở lên tiếp tục xem. Lần này, cô bé trong đoạn clip đó chợt òa khóc nức nở khiến anh cảm thấy lạ. “Mẹ ơi!... huhu… Con là Khả Hân đây! Mẹ bảo là không được vào căn phòng này, nhưng con vào rồi. Mẹ mau về đi! Mẹ mau quay về đi. Vì con không nghe lời mẹ, mẹ hãy về nhà và mắng con đi. Mẹ ơi!” Anh nhận ra một điều rằng, cô gái ấy đã có một tuổi thơ đầy bất hạnh thiếu tình yêu thương. Ba mẹ thì bị giết hại bởi chính người anh trai cùng cha khác mẹ của cô, rồi tìm cách hại cô rơi vào hôn mê hơn ba năm trời qua lời kể của luật sư Đạt. … Sáng ngày hôm sau. “Lam Ngọc, cậu đưa mình đi đâu vậy?” Khả Hân thắc mắc vì mới sáng ra, cô đã bị Lam Ngọc hối thúc sửa soạn quần áo, tóc tai rồi tức tốc tới một nơi nào đó. Lam Ngọc nở nụ cười tươi rói đáp: “Một nơi vốn dĩ thuộc về cậu… tới nơi rồi… Ơ, anh Gia Khánh, Dương Anh…” Cô nàng vui vẻ vẫy tay gọi Han với Gia Khánh, khi nhìn thấy hai anh đang miệt mài đưa mấy cái chậu cây hoa héo từ trong nhà kính ra ngoài để trồng những loài hoa mới khác. “Lam Ngọc, em tới rồi sao? Lại đây phụ cùng bọn anh trồng hoa nào…” “Dạ vâng! Woa, công nhận dinh thự Lavender của cậu to thật đấy… thôi cậu đứng đây đi, anh Dương Anh đang đi lại chỗ cậu đấy, mình tới giúp anh Khánh đây…” Nói rồi Lam Ngọc thả tay Khả Hân ra chạy đến bên Gia Khánh, hào hứng cùng anh trồng hoa một cách hăng hái. Han ngừng tay lại, đi tới chỗ Khả Hân đang đứng, khẻ mỉm cười gượng gạo nhìn cô, trầm giọng đáp: “Sáng tốt lành, Khả Hân!” Khả Hân có chút ngạc nhiên khi nghe anh chúc cô như vậy, bởi lúc trước cô chưa từng nghe Dương Anh nói vậy với cô bao giờ vào buổi sáng sớm cả. Cô mỉm cười nhẹ giọng đáp lại: “Anh tới đây hồi nào vậy?” “Hôm qua! Để anh đưa em tới ghế đá kia ngồi, khi nào trồng hoa xong rồi hãy vào!” Khả Hân gật đầu “Ừm” một tiếng, rồi được Han đưa tới ghế đá ngồi đó rồi anh lại tiếp tục công việc của mình với vẻ mặt điềm tĩnh trầm tư. Nhưng khi vừa nhấc chân đi thì chợt anh đứng khựng lại khi Khả Hân nắm lấy tay của anh, anh quay người nhíu mày nhìn cô. “Anh trồng hoa gì đấy?” Anh quay ra nhìn những chậu hoa oải hương với hoa đồng tiền, cùng với mấy chậu hoa sen đá, khàn khàn giọng đáp: “Hoa oải hương!” Khả Hân khẽ nở một nụ tỏa nắng trên môi: “Anh vẫn còn nhớ loài hoa em thích sao?” Han trầm mặt vài giầy rồi khẽ “Ừ”, đưa tay xoa nhẹ đầu Khả Hân. Nhờ vào căn phòng trong nhà kính kia, xem mấy đoạn băng ghi hình mới biết cô thích hoa oải hương, chứ nếu cô ấy hỏi anh thật sự chẳng biết gì. Lúc trước, khi Khả Hân ở cùng Dương Anh ở thị trấn có cánh đồng hoa oải hương, ngày nào anh cũng mang một bó về cho cô cả, bởi anh biết cô rất thích loài hoa này. Anh im lặng không nói gì, đi thẳng tới chỗ vườn hoa, để Khả Hân ngồi một mình ở đó. “Cậu ấy, sáng sớm đã cho người vẫn chuyển những chậu hoa oải hương mà con thích để trông trong nhà kính mà lúc trước con hay vào đó chơi đấy.” Luật sư Đạt lên tiếng đáp, ngồi xuống bên cạnh Khả Hân khi cô đang nhìn một phía nào đó vô định. Cô mỉm cười đáp: “Thật vậy sao chú? Đã lâu rồi con không về đây, thật sự con rất nhờ nơi này! Con thật sự rất muốn thấy vườn hoa trong nhà kính đó…” “Vậy thì con hãy phẩu thuật đi, biết đâu con sẽ nhìn thấy thì sao? Dù sao thì con cũng còn trẻ mà…” Khả Hân gượng cười: “Liệu được chứ chú?” “Con quên rằng Dương Anh là bác sĩ à? Cậu ấy có thể giúp con tìm được bác sĩ khoa mắt giỏi để giúp con lấy lại ấy sáng…” “Này chú Đạt, chuyện về tài sản của con, chú hãy làm thủ tục, một nửa tài sản cho nhà tình nghĩa và cho anh Dương Anh, còn tập đoàn Kim Thinh thì tạm thời vẫn để cho Dương Anh đứng tên. Còn về phần Minh Khải thì con đã có sự chuẩn bị khác.” Nghe Khả Hân nói vậy làm ông có chút bất ngờ với quyết định của cô, bởi người hiện tại cô cho là Dương Anh thực chất không phải, mà là con trai út của tập đoàn Hoàng Dương, nếu như một ngày cô nhìn thấy lại, cậu ấy biến mất thì chất cô sẽ suy sụp mất thôi. Với ại tài sản làm sao để lại cho người đã chết chứ. Ông lên tiếng: “Khả Hân à, có quá vội vàng không? Rốt cuộc sao cháu lại vội vàng như vậy chứ? Cháu vẫn chưa đến tuổi viết di chúc, hơn nữa theo chú thấy… cháu đừng nên quá bị lụy và phụ thuộc, dựa dẫm vào Dương Anh, bởi lỡ một lúc nào đó cậu ấy không thể ở bên cạnh con, thì làm sao con có thể trụ vững được khi chỉ có một mình… Còn con phải gây dựng lại hình ảnh tập đoàn cho ba của con chứ? Con bé này…” “Không có chuyện đó xảy ra đâu chú, con tin Dương Anh sẽ không để con lại một mình đâu. Con sẽ đi phẫu thuật mắt và bắt đầu lại từ đầu…” “Thật sao? Vậy thì tốt quá rồi còn gì.” “Dù thế nào thì con cũng muốn nhìn thấy lại mọi thứ chứ?” Khả Hân đáp với giọng nghiêm túc, sau khi suy nghĩ cả đêm qua về quyết định đi phẫu thuật mắt này, cũng như dự định sắp tới cô chuẩn bị làm. … Tại dinh thự Hoàng Dương. “Bác Dương à, tháng sau anh Han đi qua Mỹ lại sao? Sao anh ấy không nói gì với con chứ? Vậy còn chuyện đính hôn như lời đã hứa hai bên gia đình thì đây hả bác?” Tố Nhi lên giọng đầy giận dỗi khi biết được tháng sau Han sẽ qua Mỹ lại và chưa có ý định sẽ quay trở về nước ổn định sự nghiệp. Còn chuyện đính hôn và tổ chức đám cưới của cả hai không biết chừng nào diễn ra vì sự “bốc hơi” của Han, mọi người cả hai bên gia đình đều không thể biết anh làm gì, khi nào trở về, anh cứ đùng một phát là về, không nói không rằng gì cho ai biết. Thấy Tố Nhi than van, ông Dương không biết nói gì hơn, khi cô đã gọi cả bố mẹ của mình tới đây. Ông đành lên tiếng đáp cho có: “Đợi Han về rồi chúng ta sẽ cùng nhau nói chuyện này được không? Con thông cảm cho ta, anh chị cũng thông cảm cho cháu nó, bởi tính thằng Han cứ trầm tĩnh, làm nhiều hơn nói, ít khi nói chuyện nên cũng không biết nó muốn gì cả…” “Tôi nghĩ, nên cho hai đứa nó đính hôn trước đi, rồi bàn tới chuyễn tổ chức đám cưới luôn trong tháng này, để hai đứa nó có thể ở cùng nhau luôn. Chứ thằng con anh cứ đi đi về về chẳng biết đường nào lần cả…” Mẹ của Tố Nhi cất giọng đáp. “Tôi cũng hiểu ý của hai người, không biết Han đi đâu cả ngày qua rồi mà chưa thấy về…” Ông vừa nhắc đến thì vừa lúc Han từ ngoài đi vào với dáng vẻ thản nhiên. “Han, mau lại đây chào ba mẹ của Tố Nhi đi… Sẵn tiện ngồi đây nói chuyện luôn… Mà con đi đâu cả ngày qua không về vậy hả?” Han quay người bước chân đi tới khi nghe ba mình hỏi, ánh mắt nhìn ba mẹ của Tố Nhi, khẽ cúi đầu chào thể hiện sự kính trọng cho có lệ. Nhìn họ với Tố Nhi, anh cũng đủ đoán ra chuyên sắp nói tới đây, cũng chỉ một chủ đề duy nhất là kết hôn. Vẻ mặt anh trở nên lạnh như cơn gió mùa đông, anh cất giọng trầm thấp đáp: “Con đi giải quyết một số việc thôi!” “Con ngồi xuống đi!” Han ngồi xuống bên cạnh Tố Nhi trong sự gượng ép, vì anh chẳng muốn ở đây tí nào. Anh chỉ về nhà lấy một số giấy tờ rồi còn phải đưa Khả Hân đến bệnh viện làm thủ tục phẩu thuật mắt cho cô. “Này Han, tháng sau con qua Mỹ phải không? Hay là con dời lại được không?” “Tại sao?” Han lên tiếng với ánh mắt thắc mắc nhìn ba mình khi nghe ông nói vậy. Không để ông Dương lên tiếng, ngay lập Tố Nhi chen vào nói thẳng: “Anh Han, chúng ta quen biết nhau cũng gần được ba năm rồi, với lại hai bên gia đình chúng ta cũng thân thiết và cũng đã hứa hôn cho hai chúng ta, nên bây giờ cả hai bên gia đình đều muốn trong tháng này tổ chức đính hôn rồi đám cưới luôn.” “Đính hôn? Đám cưới? Tôi với cô quen nhau hồi nào? Ba, chuyện này là sao?” Han lên tiếng với giọng đầy ngạc nhiên, ánh mắt lạnh băng nhìn ông Dương. Ông gượng cười nhìn Han vì biết anh đang giận khi nhắc đến chuyện này, ông đáp: “Trước sau gì hai đứa cũng về chung một nhà, chi bằng thôi con với Tố Nhi kết hôn luôn trong thắng này rồi hãy qua Mỹ được không con. Dẫu sao con cũng đi đi về về hoài, cũng không biết con muốn sống ở đâu, nên ba muốn con ổn định luôn… Với lại ba mẹ của Tố Nhi cũng là bạn bè thân thiết của ba, ba cũng muốn có một cô con dâu như Tố Nhi…” “Đúng rồi đấy Han, hai bác cũng muốn hai bên gia đình chúng ta trở thành thông gia. Dù sao bác cũng chỉ có một đứa con gái là Tố Nhi, con là một đứa con trai trường thành, chính chắn nên hai bác có thể yên tâm khi gả nó cho con.” Ba của Tố Nhi điềm đạm nhìn Han cất lời. Điều đó làm cho Han tới vào thế khó xử vì không biết sẽ trả lời sao, nhưng anh không muốn kết hôn với người mình không yêu. Mà hiện tại, anh còn đang vướng bận chuyện giả danh “Dương Anh” chồng của cô tiểu thư tập đoàn Kim Thịnh, định sẽ nói chuyện này cho ba anh biết nhưng giờ thì chưa phải lúc. Và rồi anh nhận một điều rằng, anh đang dần có cảm tình với cô gái Khả Hân ấy, gặp cô cũng là một cái duyên giống như ông trời khiến cho anh gặp cô ấy vậy. “Con thấy sao Han, trong tháng này hai đứa có thể đính hôn và tổ chức đám cưới được không? Dời việc qua Mỹ lại!” Anh khẽ vụt ra tiếng thở dài khi nghe ông Dương nói, anh đứng dậy với ánh mắt nghiêm túc nhìn ba mẹ của Tố Nhi và ba của anh, cất giọng đáp: “Con xin lỗi hai bác, con không thể lấy con gái của hai bác, bởi vì con đã có người con gái con yêu rồi, mong hai bác thứ lỗi cho con… Ba à, có gì con nói chuyện với ba sau, giờ con có chuyện gấp phải đi… Con xin phép!” Nói rồi, anh quay người đi thẳng một mạch khỏi đây với vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt không gợn một cảm xúc. Chính câu nói phũ phàng của anh như nhát dao đâm thẳng vào tim Tố Nhi vậy, cô vô cùng hụt hẫng khi nghe quyết định của anh, và điều khiến cô đau lòng hơn khi anh nói anh đã có người con gái anh ấy rồi. “Ba mẹ, anh ấy không lấy con rồi, làm sao đây? Con nhất quyết phải lấy anh ấy, con sẽ không lấy ai khác ngoài Han đâu…” Tố Nhi gằn giọng nói trong nước mắt trực tuôn như mưa. “Cái thằng Han này có người yêu khi nào? Sao nó nói cho ba nó biết vậy chứ?” Ông Dương thắc mắc, có phần ngạc nhiên khi nghe những gì Han nói vừa rồi. “Nếu anh ấy không lấy con, thì con sẽ chết đấy!” Tố Nhi gào khóc như một đứa con nít vậy, ngông cuồng cả lên. Một khi cô nói là cô sẽ làm thật nếu như không có thứ mà cô muốn. “Này con bình tĩnh lại đi, chúng ta sẽ có cách giải quyết mà.” Mẹ Tố Nhi khuyên bảo rồi quay sang nhìn ông Dương tiếp lời: “Anh định tính sao chuyện hai đứa đây, khi con trai của từ chối? Con bé này, một khi nó không có thế nó muốn nó sẽ sống chết để có cho bằng được đấy…” Ông lưỡng lự, chần chừ không biết nói sao: “Ừ, thì… để tôi nói lại chuyện này với nó xem sao? Với lại anh chị cũng biết tính cách thẳng thắn của nó rồi đấy, một khi nó nói là làm có thuyết phục cỡ nào cũng không được…”