Kị sĩ thứ chín
Chương 54 : Giây phút chia xa
Mặt trời bị dãy núi xa xa che khuất, từng đám mây đỏ như lửa lơ lửng phía chân trời, đó là nhớ nhung hay là lưu luyến?
Trên một đỉnh núi nhỏ bằng phẳng, Geriferry ôm Cado ngồi xem mây chiều lặng bay, ráng chiều sinh diệt.
Giờ khắc chia li luôn lưu luyến không rời. Trong ngày hôm nay, nàng phải chia xa hai người thân yêu nhất. Nhìn ngày về xa lơ xa lắc, vận mệnh bao giờ cũng trêu đùa người đời như vậy.
Sau một hồi yên lặng thật lâu, một câu nói xuất hiện trong lòng nàng: Ngươi đi cùng ta được không? Nhưng lời ra đến miệng lại biến thành: "Ngươi... không có lời gì muốn nói với ta sao?"
Hắn áp mũi vào cổ áo nàng, hít sâu một hơi, lưu giữ mùi hương của nàng trong lòng. Trong cuộc sống sau này, hắn sẽ thường xuyên nhớ đến mùi hương này. Hắn buông nàng ra, đi đến bên cạnh con ngựa của mình.
Hắn không dám quay lại, hắn sợ... Sợ mình sẽ mềm lòng khi nhìn thấy ánh mắt chờ mong của nàng. Đương nhiên hắn biết nàng đang suy nghĩ gì, nhưng hắn có thể đi cùng nàng sao? Ngay cả có ngày mai hay không hắn cũng không biết, nào có tư cách mơ mộng uyên ương gắn bó tiêu dao cùng trời cuối đất. Làm sao hắn có thể để nàng nhìn thấy bộ dáng đáng sợ của mình khi phát bệnh, làm sao hắn có thể nhẫn tâm để nàng phải bi thương vì mình, lặng lẽ rơi lệ vì mình?
Có một loại yêu, gọi là buông tay.
Đây chính là tình yêu bây giờ Geriferry có thể cho Cado.
Cado im lặng nhìn Geriferry bước đi. Nàng không rơi lệ, nàng nuốt nước mắt vào trái tim. Nàng treo sự lưu luyến trên gương mặt, nàng chứa chờ mong trong đôi mắt, giờ khắc này vẻ lạnh lùng đã bị nàng vứt bỏ triệt để. Nàng muốn để Geriferry nhìn thấy nàng lúc này, đây là con người chân thực của nàng.
Geriferry đi tới bên ngựa, lấy một chiếc bọc xuống, cúi đầu đi tới chỗ Cado. Hắn vẫn không nói gì, vẫn không nhìn nàng.
Lúc này, vẻ căm hận và lạnh lùng lại thoáng hiện trên gương mặt Cado. Nàng nhận chiếc bọc hắn đưa, mở ra, sửng sốt. Hiện ra trước mắt nàng là thần khí Tầm ma đỏ.
Cado cầm lấy chuôi kiếm, hình như trên chuôi kiếm vẫn còn có hơi ấm của phụ thân nàng. Tầm ma đỏ rung lên khe khẽ, đôi mắt u tối của con phượng hoàng địa ngục trên phần che tay lập tức tỏa sáng lấp lánh, chiếu sáng mắt Cado. Từ trong đó, một giọt nước mắt lặng lẽ chảy xuống.
Một ý niệm cáu kỉnh từ thân kiếm Tầm ma đỏ truyền vào trong lòng Cado, giết hắn... Giết hắn!
Nếu như ta có thể nhẫn tâm giết hắn thì nhất định đã không chờ tới bây giờ. Bây giờ... ngay cả hận cũng không còn nữa, làm sao ta có thể giết hắn? Cado buông chuôi kiếm ra. Ánh sáng lập tức biến mất, Tầm ma đỏ lại khôi phục bình tĩnh.
"Ta hỏi ngươi một câu cuối cùng, buổi sáng ngươi nói, ngươi sẵn sàng điên cuồng vì ta. Câu này có phải lời nói thật lòng hay không?" Thấy Geriferry lại xoay người định đi, Cado lên tiếng hỏi.
Geriferry ngẩng đầu nhìn trời. Hắn không biết nên trả lời thế nào. Vì không trả lời được nên hắn lại ném câu hỏi trở về, "Nàng nghĩ sao?"
"Đúng, ngươi đã từng điên cuồng vì ta. Mặc dù ta cho rằng như vậy còn xa mới đủ, nhưng ít nhất trong lòng ngươi, ta đáng giá hơn một thần khí, như vậy là đủ rồi". Cado tự nói với mình, nụ cười đắng chát.
"Chờ đã!" Nàng lại lần nữa gọi Geriferry.
Nàng lấy chiếc đàn hạc từ trong chiếc bọc đeo trên người ra. Sau khi vuốt dây đàn, chỉnh lại âm sắc, một bản nhạc tràn ra như một dòng nước len qua những kẽ tay nàng, sục sôi, bi tráng, thê lương. Chính là bài Thập diện mai phục đó! Trong những đêm nhớ hắn, nàng đều ngồi đàn khúc nhạc này một mình. Nàng vẫn nhớ lời nàng thầm hứa với hắn trong lòng. Rằng ngày nào nàng cũng đàn khúc nhạc này cho hắn nghe, hôm nay đã là ngày cuối cùng rồi sao?
Tiếng đàn không ngừng động chạm đến tâm linh Geriferry, kéo hắn về với những kí ức đáng nhớ trước kia, nhớ về cuộc sống từ từ tuyệt vọng trong địa lao Thần miếu. Trong trí nhớ của hắn có một số đoạn kí ức đáng để nhớ lại, và trong mỗi đoạn kí ức đó đều có bóng dáng nàng, hoặc giận dữ, hoặc bình tĩnh, hoặc tiều tụy, duy nhất không có mềm yếu, không có mềm yếu như hôm nay.
Thần khí khinh thường làm bạn với người yếu. Geriferry không dám chắc hắn có thể giữ được nó trong cuộc sống sau này, cho nên hắn sẵn sàng giao thần khí Tầm ma đỏ cho Cado, vì vốn nó cũng thuộc về nàng. Còn sau này hắn sẽ gặp những phiền phức gì vì trả Tầm ma đỏ cho Cado? Sau này là thứ hắn chưa bao giờ suy nghĩ đến.
Không biết tiếng đàn đã dừng lại từ khi nào.
Cado đi tới trước mặt Geriferry, đứng yên, đưa tay lấy hoa tai trên tai phải xuống, lại cởi sợ dây màu đỏ trên cổ tay xuống, xâu chiếc hoa tai vào rồi đặt vào tay Geriferry.
"Chàng hãy chờ ta, ta, Cado Talbot, hứa với chàng: Một ngày ta vẫn còn sống, bất kể năm tháng đổi dời, ta thề nhất định phải dẫn quân đoàn Hoa Hồng Máu đạp tan miệng núi Billious, đi tới bên cạnh người ta yêu!"
Gió lại nổi lên, gió thổi làm Geriferry đang kinh ngạc tỉnh táo lại. Hắn ngỡ ngàng nhìn làn ánh sáng xanh thấp thoáng trên tay, lúc này hắn cảm thấy làn ánh sáng này rất nặng nề, giống như một ngọn núi ép hắn không thở nổi. Hắn ngơ ngẩn quay đầu, phía sau đâu còn bóng dáng Cado. Bất đắc dĩ, hắn than thở một tiếng, "Cado, nàng thật ngốc. Vì sao nàng lại đi đúng con đường phụ thân Gosa của nàng đã từng đi? Nàng biết rõ là con đường này không thể đi đến đích mà!"
Bên triền núi, Cado không cầm được nước mắt nhìn bóng lưng Geriferry thúc ngựa đi xa, thì thào tự nói, "Gerry, tại sao chàng cũng không hiểu? Ta Cado có hai phụ thân, nhưng nơi họ sống đều không phải quê hương của ta. Quê hương của ta ở bên cạnh chàng, bất kể chàng đi tới nơi đâu!"
Cado thoáng nhìn về hướng kinh đô lần cuối cùng.
Từ xa xa, trời chiều như máu, giang sơn như họa!
Bên triền núi, bóng người đã biến mất.
Trên đường trở về, sau khi điều chỉnh lại tâm tình đau thương trong lòng, Geriferry lại bắt đầu sốt ruột. Bởi vì hắn chờ suốt một ngày mà lão Khuê Nô vẫn không xuất hiện. Hắn vẫn nhớ rõ cảnh tượng buổi sáng, Suneo ngang nhiên dẫn người chặn giết hắn ngoài kinh đô, điều này làm cho Geriferry sợ hãi chỉ dám đi lại trong rừng núi, trong lòng cầu khẩn: Lão Khuê Nô, ngươi nhất định không được để ta leo cây đấy.
Có một câu quen thuộc thế này: Càng lo sợ điều gì thì điều đó càng dễ xảy ra.
Không hề có dấu hiệu báo trước, con mắt trong cơ thể Geriferry đột nhiên lay động. Geriferry lập tức cảnh giác, xuống ngựa chạy vào trong rừng cây bên cạnh đường núi không hề do dự. Trước khi hắn kịp thò đầu ra xem xét lại tình hình bên ngoài thì một giọng nói rất quen thuộc đã vang lên.
"Hắn ở đâu? Đó chính là ngựa của hắn!" Giọng nói này Geriferry mới nghe thấy sáng nay.
Geriferry thầm mắng mình sơ ý, quên không đâm một dao vào mông ngựa để nó chạy đi, nói không chừng còn có thể dẫn Suneo đi chỗ khác. Hắn buồn rầu than thở bản lãnh chạy trốn của mình vẫn còn chưa đủ chuyên nghiệp.
Nghĩ nhiều hơn nữa cũng vô ích, hắn liều mạng chui vào sâu trong rừng. Hành trình trốn chết lại bắt đầu một lần nữa.
Kẻ nói chuyện chính là Suneo. Sau khi bị Geriferry lừa đánh một trận với hắc kị của viện giám sát, bọn chúng thu gom người ngựa chạy tới pháo đài trung ương. Hắn không có thân phận siêu nhiên như Geriferry để có thể lừa mở cửa thành nên đành phải chạy về kinh đô tìm Simba, nhờ Simba đi quân bộ lấy giấy tờ thông quan. Mất một lần về một lần đi, sau khi bọn chúng thuận lợi ra khỏi pháo đài thì đã là buổi chiều. Còn may trong đội ngũ có một pháp sư sáng nay đã dùng ma pháp đánh dấu lên người Geriferry, mà Geriferry lại chưa đi quá xa, vì vậy bọn chúng mới có thể lần theo dấu vết đuổi theo.
Lần này dẫn đội là Vitas, lãnh đạo thứ năm của sảnh phán xét dị đoan. Vị chiến sĩ vinh quang (ca ngợi ánh sáng) nghe nói đã đột phá cửa ải cấp chín, sức mạnh đã đạt cấp mười này xưa nay vẫn nổi tiếng trong nội bộ Giáo đình thần thánh nhờ thủ đoạn tàn nhẫn. Bây giờ những người mạnh bên người Geriferry đều đã bị cầm chân, hơn nữa hắn lại một mình rời khỏi kinh đô, Vitas từng cho rằng đối phó một gã thiếu gia quý tộc sức mạnh chỉ có cấp năm hiển nhiên là chuyện dễ như trở bàn tay.
Nhưng cảnh tượng buổi sáng đã nhanh chóng lật đổ ý nghĩ của Vitas. Gã Geriferry này hiển nhiên không phải một thằng ngu như mọi người vẫn đồn đại, ngược lại, hắn rất thông minh, thông minh đến mức biết lợi dụng thiên thời địa lợi để lừa bọn chúng sống mái với viện giám sát, sau đó mượn cơ hội chuồn mất. Bản lãnh ứng biến tức thời của hắn khiến Vitas rất bội phục. Chỉ có loại người chấp hành cả ngày khoác ngụy trang quang minh đi lại trong bóng đêm, lúc nào cũng có thể phải chém giết với đám dị đoan như hắn mới có thể cảm nhận sâu sắc một điều: Trong thời khắc chiến đấu sống chết, xảo quyệt có thể cứu vớt tính mạng từ ranh giới giữa sự sống và cái chết, còn cuồng vọng thì luôn là sợi dây treo cổ lúc nào cũng lủng lẳng ngay trên đầu mình.
Điều này khiến Vitas lại phải quay sang nhìn Suneo bên cạnh. Tuổi còn trẻ mà sức mạnh đã lên tới cấp tám, hắn quả thật là một nhân tài hiếm thấy. Nhưng hắn không biết thấp giọng, sợi dây treo cổ trên đầu có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.
Dưới sự chỉ huy của Vitas, đội người chấp hành năm mươi mấy người này không hề lập tức vây lại mà bám sát phía sau Geriferry như những kẻ đi săn. Bọn chúng phải cố hết sức đuổi Geriferry vào trong núi sâu, cách đường lớn xa một chút, như vậy mới có thể loại bỏ bớt các biến cố có thể xảy ra khi lấy lại chìa khóa. Dù sao thì đây vẫn là đế quốc Menied, hơn nữa gia tộc Stedman nhất định sẽ nhanh chóng phái nhân thủ đi tìm kiếm thiếu gia của bọn họ.
Geriferry không hề biết con mắt trong cơ thể đó đã mang đến phiền phức lớn như thế nào cho hắn. Nếu hắn biết mục đích của đám người chấp hành áo choàng đen phía sau chính là phải lấy được con mắt thần bí trong thân thể hắn thì hắn nhất định sẽ quỳ xuống dập đầu cảm kích trước mặt bọn chúng, van xin bọn chúng lôi con mắt thần bí tai họa trong thân thể hắn ra, chỉ cần để lại tính mạng cho hắn là được. À không, chỉ cần để lại cho hắn một hơi, thiếu tay thiếu chân gì đó cũng không quan tâm.
Nhưng bây giờ cho dù Geriferry biết thì hắn cũng không thể làm vậy, bởi vì có Suneo ở đây. Hắn vẫn cho rằng đây là Suneo dẫn người đến chặn giết hắn, cho nên hắn mới liều mạng chạy trốn. Còn trốn được hay không thì hắn không suy nghĩ, hắn đang nghĩ: Lão Khuê Nô, ngươi đừng có đùa ta, mau tới cứu ta khỏi cái nơi quỷ quái này.
Có điều dù thế nào thì Geriferry cũng không ngờ, chính vì trận sương hắn ca ngợi sáng nay, ở một nơi cách hắn không xa, lão Khuê Nô đã phải đối mặt với sự vây công của vô số kẻ thù.
Truyện khác cùng thể loại
108 chương
10 chương
74 chương
161 chương
126 chương
751 chương
388 chương
171 chương