Khuynh Thế Tuyệt Sủng Tiểu Hồ Phi
Chương 166 : Tìm kiếm không có kết quả (4)
"Mọi người làm ăn đều thảm như vậy, làm sao mà vẫn có người mua rượu nhiều như vậy?" Tô Mặc Nhi suy nghĩ không thông.
Lão bản quán trà kia như tai mũi nhọn nghe được lời của nàng, mới giải thích nói, "Gần đây, không biết từ đâu có một vị công tử tới đây, cơ hồ như mỗi ngày đều đi đến quán rượu của Tần lão bản mua rượu, hơn nữa số lượng còn không nhỏ. Bằng không, làm sao mà Tần lão bản lại làm ăn tốt như vậy chứ."
Đuôi lông mày Thiên Chi khẽ nhíu lại, "Rượu gì mà có danh tiếng lớn như vậy, có đáng giá để người mua sạch toàn bộ rượu trong quán sao? Chẳng lẽ rượu kia còn có thể hơn rượu Thiên Lý Phiêu Hương chăng ?"
"Vị công tử này thật nói đúng, rượu Tần lão bản bán, chính là Thiên Lý Phiêu Hương !"
Ánh mắt Thiên Chi sáng lên, lập tức hào hứng, quay đầu nói với Tô Mặc Nhi, "Chủ... Khụ, không bằng chúng ta cũng đi xem một chút đi."
"Ngươi muốn uống rượu?" Tô Mặc Nhi nghi hoặc hỏi hắn.
"Tiểu gia không uống rượu, rượu này, ta định mua về để hiếu kính với lão nhân kia." Thiên Chi có chút thần bí nói ra.
Tô Mặc Nhi suy nghĩ một chút mới hiểu được, lão nhân mà Thiên Chi nói đến là ai.
Đoán chừng là sư phụ của hắn.
Tô Mặc Nhi có chút do dự, nàng sợ chỉ vừa rời khỏi, sẽ bỏ qua, vạn nhất...
"Chủ nhân, ngươi đồng ý với ta , chỉ ở chỗ này trong năm ngày, ngày mai sẽ phải theo ta rời khỏi." Thiên Chi đột nhiên nói.
Hắn biết rõ Tô Mặc Nhi đang chờ cái gì, hành động này cũng giống như ôm cây đợi thỏ, hoàn toàn là vô dụng.
Cho nên hắn và Tô Mặc Nhi hẹn định ngày, hôm nay cũng là ngày cuối cùng.
Ánh mắt Tô Mặc Nhi ảm đạm, nhìn nhìn lên sắc trời dần dần tối đi, rốt cục vẫn gật đầu nói, "Được."
Thiên Chi hỏi thăm rõ ràng lão bản quán trà về vị trí quán rượu của Tần lão bản, rồi cùng Tô Mặc Nhi đi đến.
Trong bụng lão nhân kia đều là rượu, hơn nữa miệng lưỡi còn xảo quyệt vô cùng, chỉ uống một loại Thiên Lý Phiêu Hương này.
Không chỉ một lát, bọn họ đã đi tới quán rượu theo chỉ dẫn của lão bản quán trà.
Trước quán rượu chỉ có vài người đứng lẻ tẻ chọn rượu.
Thiên Chi đi lên phía trước nói, "Lão bản, ta muốn một bình Thiên Lý Phiêu Hương !"
Thiên Lý Phiêu Hương là rượu vô cùng quý báu, bình thường có khách đến mua rượu này,nhất định lão bản sẽ nhiệt tình chào đón.
Mà lần này, thần sắc của Tần lão bản lại lộ ra vẻ khó xử, "Công tử, hôm nay Thiên Lý Phiêu Hương đều được người đặt trước hết rồi, người xem trong quán rượu của ta có nhiều rượu ngon tuyệt phẩm như vậy, không bằng ngài chọn lựa một loại rượu khác?"
"Đặt hết rồi? Tất cả rượu ở trong quán này, chẳng lẽ đều bị đặt hết sao?" Thiên Chi nhíu mi, sắc mặt hơi trầm xuống.
Tô Mặc Nhi không chú ý ở đây, dư quang ngoài khóe mắt quét về phía Thiên Chi, nàng thật sự có chút kinh ngạc.
Nàng chưa thấy qua dáng vẻ khi hắn tức giận, chẳng lẽ chỉ bởi vì một bầu rượu thôi sao?
Vài giọt mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán Tần lão bản, hắn cười làm lành nói, "Chính xác là như vậy. Công tử, ngài..."
"Hắn ra giá bao nhiêu? Vậy tiểu gia ra gấp đôi mua lại, như thế nào?"
"Này... Này..." Tần lão bản vốn nhanh miệng mà nay một câu nói cũng nói không nên lời.
"Thiên Chi, việc buôn bán luôn đặt lời nói thành chữ tín, nếu nơi này không có, vậy chúng ta đi đến nơi khác xem một chút đi." Tô Mặc Nhi nói.
Khoé môi Thiên Chi thoáng cong lên nụ cười trào phúng, môi mỏng khẽ mở, thản nhiên nói, "Như vậy, đêm đó hắn lẻn vào trong phòng ngươi, có âm mưu muốn làm loạn với ngươi, đó cũng là chữ tín sao?"
Tần lão bản cảm thấy cả kinh, chỉ là rốt cuộc hắn đã gặp qua quá nhiều chuyện nên quen mặt, trong mắt chỉ chợt loé lên nỗi kinh hoàng, cũng không hề lộ ra nửa điểm sơ hở.
"Cái gì?" Tô Mặc Nhi kinh ngạc nhìn Thiên Chi.
Lẻn vào? Làm loạn? Khi nào xảy ra chuyện này?
Đang lúc bọn họ giằng co, một người nam tử có dáng người nhanh nhẹn bước chân vào trong tiệm, mới mở miệng đã hỏi, "Lão bản, ta muốn Thiên Lý Phiêu Hương , ngươi đã chuẩn bị xong chưa?"
Thân thể Tô Mặc Nhi run mạnh lên, khuôn mặt nhỏ nhắn nay lại trắng bệch nhìn về phía người nọ, ngay phút bốn mắt nhìn nhau kia, trong nháy mắt nước mắt của nàng đã tràn như vỡ đê...
Truyện khác cùng thể loại
15 chương
39 chương
30 chương