Khuynh Thế Tuyệt Sủng Tiểu Hồ Phi

Chương 165 : Tìm kiếm không có kết quả (3)

Đến gian phòng, tiểu nhị liền lui xuống. Tô Mặc Nhi trở tay đóng lại cửa phòng, gắn chốt cửa, mới lấy Thiên Chi từ trong tay áo ra. Một con hồ ly nho nhỏ, lẳng lặng nằm ở trên lòng bàn tay của nàng, da lông màu tuyết trắng, trên đỉnh đuôi còn điểm xuyến thêm một chút màu đen, quả thực có thể làm mềm lòng người. Từ nhỏ Tô Mặc Nhi đã không có sức chống cự với những vật nhỏ dễ thương, chỉ là hiện thời tình huống đặc thù, nàng mở miệng nhỏ giọng hỏi, "Có phát hiện ra cái gì dị thường không?" "Không có, người ở nơi này đều là phàm nhân." Tiểu hồ ly hé miệng, thật là đáng yêu. "Vậy là tốt rồi." Tô Mặc Nhi thở phào nhẹ nhõm, chợt cảm thấy nàng tựa hồ như có chút trông gà hoá cuốc rồi. Chuyện lần trước kia, thật sự gây cho nàng kích thích quá lớn, đôi khi nàng chỉ hơi nhắm mắt lại, thì trước mắt không khống chế được mà xuất hiện cảnh tượng âm trầm cùng một đống bạch cốt kia. Lão bản đưa lên chút thức ăn, Tô Mặc Nhi và Thiên Chi ăn một ít, rồi thổi tắt đèn, đi ngủ. Tô Mặc Nhi một lòng nhớ đến Phong Đạc, còn Thiên Chi lại không ngừng nghĩ tới lợi và hại của yêu tộc cùng nhân tộc. Hai người đều có tâm sự riêng, cho đến khi rất khuya mới ngủ say. Ban đêm, quả nhiên không được an bình. Thiên Chi ngủ không sâu, người nọ lén lút nhảy vào gian phòng, hắn đã nhạy cảm mở mắt ra, nhưng cũng chỉ yên lặng nằm sấp ở một bên, hô hấp đều đều, không làm cho người nọ nhìn ra được một tia sơ hở nào. Mượn theo ánh trăng xanh rực rỡ, Thiên Chi thấy người nọ từ trong lòng lấy ra một cây hương, sau khi đốt lên lại đưa đến phía sau sát Tô Mặc Nhi. Từ từ, hô hấp của Tô Mặc Nhi càng trở nên nặng nề, người nọ thấy hành động của mình thành công, lập tức lưu loát khiêng Tô Mặc Nhi lên. Đang lúc xoay người rời khỏi, đèn trong phòng, trong nháy mắt được thắp  sáng lên. Người nọ hoảng hồn, vứt bỏ cửa mà chạy, thẳng xông về phía cửa sổ, muốn nhảy ra cửa sổ chạy trốn. Thiên Chi hóa thành hình người, nhanh chóng chắn ở trước mặt hắn, hai người nhanh quấn lấy nhau mà đánh đấm. Võ công của người nọ không cao, Thiên Chi không phí bao nhiêu khí lực, liền nhanh gọn gàng đoạt Tô Mặc Nhi từ trên tay hắn trở về. Người nọ thấy tình thế không tốt, lập tức xông ra cửa phòng. Thiên Chi lo lắng cho Tô Mặc Nhi, nên mặc hắn chạy trốn, không đuổi theo. Lúc người kia vừa mới dùng mê hương với Tô Mặc Nhi, hắn lợi dụng bóng tối của đêm, lặng lẽ động tay động chân, làm cho Tô Mặc Nhi hôn mê, nhưng đó cũng chỉ là chướng nhãn pháp hắn tạo ra. Hắn vốn nghĩ đến mục đích nhìn người nọ một hồi, nhưng sau khi cùng người nọ đánh nhau xong, hắn mới phát hiện, người kia cũng chỉ là người phàm. Thiên Chi đặt Tô Mặc Nhi lên trên giường, lại hóa thành thân hồ, một lần nữa nằm ở bên cạnh nàng. Lúc tia ánh mặt trời đầu tiên của buổi sáng sớm chiếu vào căn phòng, Tô Mặc Nhi mới tỉnh lại. Mấy ngày nay, mỗi đêm trong mộng, lúc nào cũng không thể thiếu được một bóng ảnh anh tuấn kia. Lúc nào hắn cũng ôn nhu cười nhìn nàng, nhưng lại không nói một lời. Nàng muốn chạm vào hắn, nhưng chưa kịp chạm đến dung nhan hắn, trong nháy mắt ảo ảnh kia liền biến mất vô hình. Tô Mặc Nhi vuốt ngực, nơi đó giống như là đang thiếu cái gì, mà trống rỗng. ... Mấy ngày kế tiếp, Tô Mặc Nhi và Thiên Chi ở trong Mộ Lạc Thành này. Thiên Chi cũng không nói với nàng chuyện đêm hôm đó xảy ra, Tô Mặc Nhi cũng không phát hiện ra điều gì bất thường. Mấy ngày nay nàng thường xuyên đi đến một nơi, chính là nơi phố xá được lau chùi trắng bóng kia. Ngày này, nàng đang ngồi chơi ở trong quán trà bên đường, còn Thiên Chi thì chán muốn chết ngồi ở bên cạnh nàng. Một người thương nhân vận y phục như bên quán trà đối diện trên con đường phía trước, lão bản quán trà này thân thiện lên tiếng chào với hắn, "Tần lão bản, gần đây làm ăn tốt nha." Người được gọi là Tần lão bản kia cười sảng lãng nói, "Đúng vậy, rượu ở trong tiệm ta đều được bán hết rồi, kẻ bất tài này lại đi mua thêm một ít hàng về." "Về sau quán trà nho nhỏ này của ta vẫn phải nhờ Tần lão bản trông nom nhiều hơn rồi." "Khách khí khách khí, Tần mỗ còn có việc, đi trước một bước, gặp lại." "Gặp lại.