Khuynh Thế Hoàng Phi
Chương 39 : Đàm hoa nhất hiện
Sau khi cáo biệt vội vàng, ta cùng Liên Thành và Hy lên xe ngựa rời đi. Ta vén rèm gấm nhìn chăm chú về căn tiểu ốc ngày một xa dần, lần này từ biệt, khi nào mới có thể lại gặp lại? Có lẽ là đợi đến ngày xung đột chiến sự đi. Nhẹ nhàng buông xuôi rèm gấm, lại nhìn Liên Thành – vốn chăm chú nhìn ta từ nãy đến giờ, ta lặng lẽ khép lại tầm mắt.
Không thể, hắn là Liên Thành, không phải là kẻ phải sống trong tịch mịch.
Trên đường trở về Dục Quốc, chúng ta liên tục gặp hai nhóm sát thủ, lần này này sát thủ không chỉ là hướng về phía ta, còn muốn đẩy Liên Thành vào chỗ chết. Không thể tin được, Liên Dận ngay cả thân sinh ca ca của mình cũng muốn sát, hắn đã thật sự đã đỏ mắt vì lợi ích rồi. Liên Thành thân mang thương tích cùng kia sát thủ đã đấu, miệng vết thương chỉ vừa khép lại bị động đến, máu ướt đẫm cả lưng. May mắn thủ hạ của Hy đúng lúc đuổi tới, nếu không ta cùng với Liên Thành khó tránh kiếp nạn này. Sau khi bọn họ giải quyết tất cả sát thủ, Liên Thành liền té xỉu, bất tỉnh nhân sự.
Chúng ta không dám dừng lại quá lâu, mang theo Liên Thành đang hôn mê suốt đêm chạy về Dục Quốc, rốt cục, sau bốn ngày chúng ta đã về đến hoàng cung. Thái Hậu nghe thấy tin này liền lập tức thỉnh hơn mười vị ngự y chẩn trị, bà đối với ta vẫn là lãnh ngôn tướng hướng, thậm chí còn không cho phép ta đặt chân vào Phượng Khuyết điện. Ta biết bà cho rằng chính là ta làm hại Liên Thành, lại càng không muốn phải gặp lại ta.
Mang theo lo lắng, ta phẫn nộ đi Ninh Tú cung gặp Nạp Lan Mẫn, ánh mắt của nàng lúc này tràn ngập vô tận sầu thảm, lâu lâu lại ho nhẹ vài tiếng, rõ ràng là trong người đang tiềm ẩn bệnh thái, nhìn thấy ta đến, nàng lập tức nở nụ cười tiến lại phía ta. Nàng một bên thu lại dây diều, một bên hỏi: “Nghe nói, Hoàng Thượng bị thương rất nặng?”
Ta gật đầu, trong lòng lo lắng vô tận, “Đều là lỗi của ta.”
Nàng ho nhẹ vài tiếng, mang theo ý cười nói: “Ai cũng đều không sai, chỉ vì là ngươi đều rất ngốc.”
Thấy nàng họ liên tục không dứt, ta liền giúp nàng vuốt lưng cho thuận khí, “Tỷ tỷ làm sao vậy? Có cần thỉnh ngự y hay không?”
Nàng khoát tay áo, “Không có việc gì, chỉ là bệnh cũ, thời tiết hơi lạnh một chút sẽ bị ho khan không dứt, ta cũng quen rồi.” Nàng cầm một đôi uyên ương đã được thêu hảo đưa cho ta, ta không khỏi bật cười, “Tỷ tỷ vì sao đưa ta uyên ương?”
Nàng buông cây kéo cười nói: “Từ lúc ngươi đặt chân vào Ninh Tú cung này, mặt của ngươi vẫn luôn lộ vẻ lo lắng.”
Khẽ vuốt đôi uyên ương được thêu đến tinh xảo, ta nói: “Phải, Liên Thành bây giờ còn hôn mê, ta có thể nào không lo lắng?”
Nàng nói:“Vậy ngươi vì sao phải lo lắng?”
Nụ cười nhẹ nhàng trên mặt của ta thủy chung chưa tắt đi, “Bởi vì hắn……” Nói đến người này, ta lại đột nhiên dừng lại, suy nghĩ hồi lâu mới nói, “Bởi vì hắn là bằng hữu của ta.”
“Ngươi có biết, lo lắng như vậy, chỉ có thể tồn tại khi ngươi yêu thương một người. Ta tin tưởng hiện tại tình cảm của ngươi dành cho hắn bây giờ đã không còn trong giới hạn của tình cảm bằng hữu.” Nàng hiểu rõ mà cười, “Cho nên, đôi uyên ương này là chúc ngươi cùng hắn bạch thủ giai lão.”
Ta mất tự nhiên buông thứ trong tay, “Tỷ tỷ đừng đùa ta, ta đã không còn khả năng yêu thương người khác.”
“Vì sao phải phong bế trái tim của bản thân? Mở rộng trái tim một lần, cho hắn một cơ hội, cũng chính là cho bản thân ngươi một cơ hội.”
“Người ta yêu sẽ không phải Liên Thành, nữ nhân mà Liên Thành yêu thương cũng không nên là ta.” Ta không thể tiếp nhận Liên Thành, bởi vì đến nay ta vẫn là không thể quên đi Kỳ Hữu, không thể quên vết thương hắn đã cho ta, có lẽ…… nếu ta có một ngày ta có thể coi nhẹ vết thương Kỳ Hữu gây cho ta, ta có thể mở rộng tấm lòng tiếp nhận Liên Thành đi, nhưng là…… thật sự sẽ có một ngày như vậy chứ?
“Không nên cố kỵ nhiều như vậy. Chỉ cả hai đều vui vẻ khi ở bên nhau, đó mới là điều quan trọng nhất, không phải sao? Chẳng có ai quy định, nữ nhân cả đời chỉ có thể yêu một người nam nhân. Cái loại lễ giáo này, cái gọi là ‘Tam tòng tứ đức’ chính là thứ mà ta khinh thường nhất.” Nàng mỉm cười đưa tay vỗ vỗ lưng ta, khiến tim ta phút chốc trở nên ấm áp.
Chuyện tới nay, chưa từng có ai đối với ta thập phần quan tâm, dốc lòng khai đạo. Nữ nhân luôn đề phòng lúc đó nguyên lai cũng có thể giống như lúc này, chân thành lại hữu nghị, cho dù nàng vẫn băn khoăn người Kỳ Vẫn yêu nhất có phải hay không là ta.
“Muội muội đi theo ta.” Nàng nắm chặt tay của ta, kéo ta ra khỏi cửa. Chúng ta bước từng bước giữa màn đêm hắc ám, gió thổi thật lạnh, nàng chỉ mặc một thân xiêm y đạm bạc, liệu có thể trụ nổi hay không?
Ninh Tú cung hậu viện, sơ sài và hoang vắng, trên lớp đất khô đã ướt đẫm sương khuya. Trên mặt đất hoang sơ đến có phần ghê tởm kia, lại thấy trải đầy hoa quỳnh, nàng là mang ta đến đây ngắm hoa quỳnh?
Nàng chỉ vào mấy đóa hoa quỳnh đang dần dần héo đi nói: “Hoa quỳnh rất đẹp, nhưng sinh mệnh của nó lại cực vì ngắn ngủi, vừa mới khai hoa, nháy mắt đã trở nên điêu linh, nhưng cũng vì nó ngắn ngủi như vậy, nên mới khiến người ta cảm thấy đáng quý.”
Ta ngồi xổm xuống, ánh mắt thủy chung ngưng trệ trên phiến hoa quỳnh nọ. Tay của ta mới chạm đến một đóa hoa quỳnh vừa nở băng thanh kiều diễm, nó lại bắt đầu chậm rãi héo lạc, cuối cùng điêu linh. Trước sự điêu linh của nó, tâm của ta không một trận đau đớn, càng nhiều hơn chính là tiếc hận……
Hoa đẹp như vậy, sinh mệnh cũng là ngắn ngủi như thế.
“Ta mang ngươi tới chỗ này chính là muốn nói cho ngươi, đến lúc ngươi phát hiện bản thân mình đã động tâm cũng chính là lúc ngươi phải nhanh tay bắt lấy cảm xúc chân thật đó, đừng đợi cho nó mất đi rồi mới cảm thấy đáng quý. Đến lúc đó, nó sẽ trở thành tiếc nuối mà cả đời này ngươi cũng không thể vãn hồi.” Nàng hái xuống một đóa hoa quỳnh vừa nở rộ đặt vào trong tay ta, cười đến ôn thuần, “Ngươi xem, chỉ cần hái đúng lúc, trong tay ngươi vẫn là một đóa hoa quỳnh tuyệt mỹ.”
Nhìn hoa quỳnh trong tay, tâm ta đột nhiên có một loại hỗn loạn chưa từng có.
Không, ta đối với Liên Thành, chỉ có cảm động.
Vừa nghĩ đến vậy, ta lập tức vứt bỏ đóa hoa quỳnh trong tay, bước nhanh mà đi, độc lưu lại Nạp Lan Mẫn một mình ngắm hoa phía sau.
Trong tiểu đình, gió đông thổi chiếc rèm mỏng bay phất phơ, hương lạnh xông vào mũi, gió lạnh thổi qua xiêm y.
Ta một đường chạy ra khỏi Ninh Tú cung, suy nghĩ sớm bị mấy câu nói của Nạp Lan Mẫn quấy rầy, những lời nói này thực đã tác động rất sâu, khiến tim ta không thể tự chủ được mà xao động.
Không có khả năng, ta làm sao có thể thích ai ngoài Kỳ Hữu? Ta đưa tay xoa trán mới phát hiện tràn đầy mồ hôi.
Lúc này, một gã công công vội vã chạy đến trước mặt ta, “Thần phi nương nương, Thái Hậu triệu kiến.”
Suy nghĩ biến chuyển, ta kinh ngạc nhìn hắn, biết rõ Thái Hậu triệu kiến tất nhiên không đơn giản. Nhưng trong lòng lo lắng vẫn là trạng huống của Liên Thành giờ phút này, thế là ta liền theo hắn tiến vào Thái Hậu điện. Liếc mắt nhìn lại một cái, Thái Hậu cao nhã tựa lưng ngồi trên Phượng kỷ, ánh mắt thâm sâu nhìn ta, vô cùng sắc bén.
“Quỳ xuống!” Nàng vừa mở miệng, khẩu khí không ngăn được tức giận.
Không có do dự, ta quỳ rạp xuống giữa trung ương đại điện, hai tay chống đỡ, tầm mắt thủy chung ngưng tại chỗ, đợi bão táp tiến đến.
“Thần phi, ngươi dám mê hoặc Hoàng Thượng cùng ngươi một mình tiến đến Hạ Quốc, thật không hiểu ngươi có tâm địa gì, hại Hoàng Thượng chịu trọng thương như thế.” Bà khắc chế không được hướng ta rống đến, bàn tay nắm chặt thành quyền, đấm mạnh vào cái bàn trước mặt, thanh âm qua lại phiêu đãng giữa đại điện trống trơn.
“Là lỗi của nô tì.” Ta bình tĩnh đáp lại sự tức giận của bà, lo lắng hỏi, “Hoàng Thượng…… Thương thế như thế nào?”
“May mắn được trời cao phù hộ, không có trở ngại.” Thái Hậu chậm rãi nhẹ nhàng thở ra, sắc mặt lập tức trở nên lạnh lẽo như sương, “Thần phi, ngươi phải đáng tội gì?”
Vừa nghe Liên Thành không có việc gì, mối lo ngàn cân trong lòng ta rốt cuộc cũng có thể buông xuống, “Nô tì mặc cho Thái Hậu xử lý.”
Thái Hậu sửa sang lại phượng lai quần màu đỏ tía nổi bật, dung mạo nổi lên khí thế ngạo nghễ, “Ai gia thấy ngươi chỉ là một kẻ mang đến điềm xấu, lệ khí thật nhiều, khắc thiên tử long uy của Hoàng Thượng, bắt đầu từ tối nay, ngươi mỗi ngày đến Chiêu Dương cung phật đường đối mặt cùng Quan âm đại sư đọc kinh Phật ba lần, tẩy rửa thứ tà mị dã khí trên người. Không được ai gia cho phép, quyết không thể gặp Hoàng Thượng.” Lời của bà cứ thế êm tai nói hoàn, ta cũng chưa kịp có biểu hiện gì đáp lại, bà lại nói, “Ai gia không có quên, nhiều năm trước, một gã thiếu niên xông thẳng Kỳ quân trận doanh, đem con ta cứu ra. Ai gia nhiều lần muốn cám ơn vị thiếu niên kia, sau một phen hỏi thăm mới biết được thiếu niên kia lại chính là kim ốc tàng kiều nữ tử của Thành nhi. Trong một khắc đó, ai gia mới một lần nữa nghĩ về ngươi. Nữ tử như ngươi có thể gan dạ sáng suốt như vậy, nhất định là một nữ tử tính tình cương liệt, tâm tồn thiện niệm, cho nên Thành nhi phong ngươi làm Thần phi, ai gia chẳng hề cản trở. Mà nay, Thành nhi vì ngươi suýt nữa mất đi tánh mạng, đây là điều ai gia không thể dễ dàng tha thứ.”
“Nô tì hiểu rõ. Thái Hậu nói nhiều như vậy, đơn giản là muốn làm cho nô tì cam tâm tình nguyện ở Chiêu Dương cung, không được cùng Hoàng Thượng tiếp xúc nhiều thêm mà thôi. Nô tì xin vâng mệnh Thái Hậu.” Ta cúi đầu thật sâu, đập vào mặt đất vang lên tiếng “bốp bốp”, đứng dậy bước ra khỏi Thái Hậu điện.
Ngoài điện đêm tối xa xôi, trời sao thưa thớt, như những ánh sao bé nhỏ đang vén mây chui ra.
Có lẽ, ta là nên dùng một đoạn thời gian để cho chính mình có thể bình tâm trở lại. Đồng thời, cũng có thể tiêu giảm tâm tư đề phòng của Linh Thủy Y cùng ngay Liên Dận.
Truyện khác cùng thể loại
71 chương
25 chương
71 chương
66 chương
831 chương
21 chương