7:00pm
Cậu ta có tới không? Chắc không đâu. Chắc cậu ta chỉ đùa thôi. Phải, chắc chắn là đùa. Nhưng cái giọng cậu ta nghe chẳng giống đang đùa
7:01pm
Không tới, nhất định không tới
Chắc chắn là không tới
Nhưng mà…
7:02pm
Qua 7h rồi, chắc là không tới đâu
Không tới, không tới, không tới…
“Vũ nhi!!!!!!!!!!!”
Tới rồi
________________
“Đến làm gì?”
Kiều Chấn Vũ không mở cửa mà chỉ nói qua khe cửa, nhưng anh cũng có thể thấy được cái bản mặt tươi roi rói của “ai đó”
“Vũ nhi, mở cửa đi”
“Sao tôi phải mở? Mà sao cậu dám gọi tôi kiểu đó?”
“Ai~ đành phải dùng tới cái này”
Chấn Vũ còn đang thắc mắc thì cửa đã mở. Nghiêm Khoan ngang nhiên mở khóa cửa và bước vào trong.
“Ở đâu cậu có cái đó?” – Kiều Chấn Vũ kinh ngạc chỉ cái chìa khóa trên tay Nghiêm Khoan.
“Lao thúc đưa cho tôi”
“Lao thúc?”
“Là quản lý của Vũ nhi đấy”
“…..”
“Đã ăn gì chưa? Hay là đợi tôi?”
“Tôi ăn rồi”
Chấn Vũ vừa nói dứt lời thì cái bụng phản chủ lại kêu lên ầm ĩ hại anh phải xấu hổ đỏ mặt. Anh thực lòng không muốn thừa nhận là mình chưa có gì bỏ bụng, không phải đợi “ai đó” nha, chỉ là chưa ăn thôi.
“Tôi có mua đồ ăn, để tôi ra xe lấy”
Nói rồi Nghiêm Khoan chạy ra ngoài. Chấn Vũ đứng ngẩn ra một hồi mới nhận ra là Nghiêm Khoan đã để chìa khóa trên bàn, trong đầu lập tức lóe lên một suy nghĩ. Anh chạy ra, đóng cửa thật nhanh.
“A”
Một tiếng thét thất thanh vang lên. Hóa ra, Nghiêm Khoan vừa quay lại đã thấy Chấn Vũ định đóng cửa, không suy nghĩ liền đưa chân vào cản lại.
“Mau bỏ chân ra”
“Không bỏ”
Với cái chân chèn ngay cửa, Kiều Chấn Vũ chẳng thể đóng cửa, mà cũng không thể dùng vũ lực được. Haizz, ai bảo cả hai đều là diễn viên, Chấn Vũ hiểu rõ tầm quan trọng của cơ thể trong cái nghề này mà, hai lần trước đều là do thiếu bình tĩnh mà ra, lần này thực không thể dùng đến vũ lực nữa rồi.
Thừa lúc Chấn Vũ đang khó xử, Nghiêm Khoan đã dùng sức đẩy cửa vào trong, xách theo một cái túi to đùng.
“Lần sau đừng đóng cửa mạnh vậy chứ”
“Cậu còn muốn có lần sau?”
“Ai, ai, ai, tôi đói rồi, ăn đi thôi!”
Cái thái độ giả ngu của Nghiêm Khoan khiến Kiều Chấn Vũ tức điên, anh phải cố gắng kiềm chế để không cho cái tên trước mặt một trận.
Trong đời anh chưa từng thấy tên nào tự nhiên đến vậy, ngang nhiên vào nhà người khác, ngang nhiên mua đồ ăn đến, ngang nhiên sử dụng đồ đạc trong nhà người khác, ngang nhiên bày biện đủ thứ trên bàn, mọi thứ đều ngang nhiên cứ như đang ở nhà cậu ta vậy.
“Cậu muốn gì đây?”
“Ăn tối”
“Tôi không hỏi cậu đang làm gì, tôi hỏi cậu muốn gì?”
“Ăn tối với Vũ nhi”
Nghiêm Khoan dọn ra đủ thứ đồ ăn. Chấn Vũ tự nhủ không thể rơi vào bẫy của cậu ta, nhưng bản năng lại không nghe theo lý trí, cái bụng đói cứ kêu liên hồi. Anh chỉ còn biết nguyền rủa cái tay quản lý chết tiệt đã cho xe chạy thẳng về nhà mà không hề dừng lại mua đồ ăn.
“A, còn đứng đó? Ngồi xuống đi, cứ tự nhiên đi ha”
“Đây là nhà tôi”
“Thì sao?”
“Cứ ngồi xuống ăn đi đã”
Nghiêm Khoan đẩy Chấn Vũ ngồi xuống ghế, nhét vào trong tay anh một chén cơm, rồi lại gắp đủ thứ đồ ăn vào chén (cơm + đồ ăn đều là mua đồ làm sẵn đấy ạ)
“Ăn đi”
Nghiêm Khoan ngồi xuống ghế, chống cằm nhìn chăm chăm Kiều Chấn Vũ, giương cái đôi mắt như con nít nhõng nhẽo ấy ra mà nhìn, làm Chấn Vũ suýt nữa là làm rơi đôi đũa.
“A, Vũ nhi có nhận được mấy tấm hình không?”
“Nhận rồi, xé rồi”
“Hả??????????? Tàn nhẫn vậy sao?”
Chấn Vũ cứ nghĩ là Nghiêm Khoan sẽ kêu gào dữ lắm, nhưng không ngờ cậu ta chỉ buông ra một câu than thở như thế rồi lại có thể tươi cười, càng không ngờ được câu nói tiếp theo lại là
“À, tôi có bỏ thuốc kích thích trong đồ ăn đấy”
Một chút xíu cơm vừa cho vào miệng lập tức bay ra ngoài theo cái điệu cười nắc nẻ của Nghiêm Khoan
Đủ quá rồi! Mình có thể đánh cậu ta được không?
________________
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
31 chương
112 chương
46 chương