Khuynh Nhiên Tự Hỉ
Chương 35
Trình Ý cũng không nhiều lời, nghiêng người để Hạ Khuynh bước vào.
Tuy rằng Trình Ý cũng muốn đích thân dạy dỗ cho ba gã đê tiện kia một trận, nhưng xem ra chuyện của Hạ Khuynh thì quan trọng hơn, vì vậy hắn không nói thêm gì cả.
Trong nhận thức của hắn, bất kể là kẻ giàu hay nghèo, chỉ cần người phụ nữ của mình bị người khác khi dễ thì nhất định hắn sẽ không bao giờ để yên chuyện này.
Hơn nữa vừa rồi khi hắn và Cố Dĩ Huy trao đổi, Vương Thần còn chen vào một câu thế này: “Ông chủ Trình, thằng bạn của tôi nó hung hăng lắm, chỉ sợ người bình thường sẽ không chống đỡ được, phiền anh để mắt hỗ trợ một chút nhé!”
Thời điểm Hạ Khuynh xuất hiện, vấn đề đi đứng quả thật có chút không tiện, nhưng Trình Ý trông thế nào cũng chỉ nhìn thấy một thân ưu nhã mang đậm khí chất công tử nhà giàu, thật sự không hề giống như bộ dạng của một tên côn đồ hung hãn mà hắn đã tưởng tượng từ trước.
Vì thế, hắn đối với nhân vật Hạ Khuynh này cũng có chút tò mò, hoặc có thể nói là có điểm chờ mong.
Hạ Khuynh khi đi vào trông thấy ba gã đàn ông cùng với một cô gái đang lõa thể thì nhất thời đã hiều được chuyện gì đã xảy ra. Vả lại, còn một gian phòng vệ sinh khuất ở phía trong, đã khóa chốt cửa. Bé cưng của anh đang ở đây.
Anh cầm di động thay đổi khẩu khí ôn nhu nói với người bên kia đầu dây: “Phó Tự Hỉ, em tạm thời đừng bước ra nhé. Chờ một chút anh sẽ đến dẫn em ra. Đã hiểu chưa?”
Phó Tự Hỉ nghe được bên ngoài cũng truyền đến thanh âm của anh, biết anh chỉ cách mình vỏn vẹn một cánh cửa nên cô có chút nóng vội.
“Hạ Khuynh…”
“Ngoan, nghe lời anh. Có anh ở đây, không phải sợ.”
Cô không biết nguyên nhân vì sao, nhưng chắc chắn Hạ Khuynh đã có tính toán riêng của mình, vì thế mới nhỏ giọng nói: “Anh đến nhanh một chút nhé…”
“Được, ngoan nha.” Nói xong anh cúp điện thoại.
Hạ Khuynh vốn là muốn Trình Ý lôi ba gã đàn ông này đi ra ngoài, tự tay anh sẽ thu thập bọn chúng. Nhưng bên cạnh đó anh lại sợ Phó Tự Hỉ khi nhìn thấy cảnh dơn bẩn trước mắt lại sinh ra hoảng sợ.
Vì vậy, phải giải quyết càng nhanh càng tốt.
Anh đi ra phía cửa, xoay người sắc mặt lãnh đạm nói với ba gã đàn ông đối diện “Nếu chúng mày dám để cho người phụ nữ của tao hoảng sợ… tao sẽ đánh chết chúng mày. Cút ra ngoài cho tao.”
Âm tiết cuối cùng kéo dài khiến cho cả ba tên nọ sắc mặt xám ngoét lụi bại đến cực điểm. Rốt cuộc thì bọn hắn đã biết, bọn hắn không chỉ chọc giận đến ông chủ quán bar mà còn đắc tội với người đàn ông một thân đầy sát khí trước mắt này.
Bọn chúng run rẩy cun cút nối đuôi bước ra ngoài hành lang, dọc đường còn vừa cúi đầu vừa van xin tha thứ.
Hạ Khuynh quay trở lại đóng chặt cửa phòng vệ sinh, sau đó nới lỏng cổ áo sơ mi, nghiêng đầu nhìn Trình Ý cười lạnh “Ông chủ Trình, có thể cho tôi một điếu không?”
Trình Ý đem hộp thuốc lá cùng cái bật lửa quẳng về phía anh, sau đó tìm một vị trí nhàn nhã đứng tựa và như đang xem kịch vui.
Hạ Khuynh lắc lắc hộp thuốc, kéo ra một điếu thuốc lá.
Trên cơ bản ngày thường anh không hút thuốc. Nhưng trong những ngày tháng đen tối của tuổi trẻ, việc này đã bắt đầu hình thành như một thói quen.
Trình Ý chưa bao giờ chứng kiến một người vừa đánh nhau mà còn có thể vừa nhàn nhã rít thuốc. Nhưng thời điểm Hạ Khuynh rat ay, hắn đã hiểu được ý nghĩa về câu nói kia của Vương Thần.
Đó là sát chiêu.
Trình Ý tung hoành trên chiếu bạc suốt mười mấy năm, mọi chiêu trò đa dạng hắn đều nắm rõ trong long bàn tay, tất cả thể loại đều không có giới hạn, đây là thỏa thuận ngầm của ngành công nghiệp cờ bạc giải trí này.
Có một trò chơi gọi là Hắc quyền. Thậm chí có thể nói, nếu như bạn mất đi tiền đặt cược, nó cũng tương đương với mất đi mạng sống của bạn.
Hắc quyền chỉ có duy nhất một quy tắc đó chính là không hề có một quy tắc nào, tại những nơi này việc sinh tồn tử vong chỉ là chuyện cỏn con.
Có một vị tiên sinh đã từng nói thế này: “Nếu không dung mạng sống mang ra đánh đổi, thì ngươi sẽ không có khả năng nắm giữ kỹ thuật tuyệt đối. Ngươi phải xem chính mình là một cổ máy giết người. Nếu không, hậu quả chỉ có một, chính là mạng sống của ngươi.”
Thân thủ của Hạ Khuynh cùng vị tiên sinh mà Trình Ý vừa nghĩ đến quả thật có nhiều điểm tương đồng.
Thân hình hai người cũng không hẳn là loại cơ bắp lực lưỡng, chiến thuật công kích đều sử dụng kỹ xảo tấn công nhanh như chớp. Không chiêu thức hoa lệ, tất cả đều nhắm thẳng yếu huyệt mà xuống tay.
Năm đó, người kia đánh suốt ba trận và cầm đi 300 vạn.
Đương nhiên trong phi vụ đó Trình Ý cũng lời lãi không ít. Chu Hồng – bà xã của hắn sau khi biết được chuyện này thì nổi giận đùng đùng, đêm đso còn thẳng chân đạp hắn xuống giường.
Trong lòng hắn cũng có cân nhắc, dù gì đã thể nghiệm đủ rồi, vì thế rất hạn chế tổ chức những trận đấu đẫm máu như vậy…
Hắn biết rất nhiều phú nhị đại (cậu ấm cô chiêu, con nhà giàu đời thứ 2, có thể xem là người thừa kế) rất thích xem hắc quyền, nhưng muốn bọn họ tự thận lên sàn thì hầu như không có khả năng.
Người đàn ông Hạ Khuynh này, rốt cuộc có quan hệ gì với người năm đó.
Hạ Khuynh đánh không đến mười chiêu, ba kia đã tơi tả bầm dập gần như mất nửa cái mạng.
Thực lực kém xa, nếu không ngăn cản chắc chắn ba tên kia sẽ bị đánh đến chết tươi.
Trình Ý trông thấy như vậy thì tỏ vẻ hờ hững nói: “Bọn chúng đến địa bàn làm ăn của tôi gây sự, nhưng dù sao thì Hạ tiên sinh vẫn nên nhẹ tay giùm tôi một chút chứ, bằng không tôi làm sao giúp anh thủ tiêu 3 cái xác này được đây?”
Hạ Khuynh nghe xong lời này thì ngừng tay.
Toàn bộ quá trình từ nãy giờ anh đều chưa ngừng nghỉ.
Bọn chúng đều là những người bình thường, anh xuống tay như vậy quả thật có chút vượt quá tầm kiểm soát. Đã rất nhiều năm anh không ra tay nặng như vậy
Hạ Khuynh rít một hơi thuốc sau đó xoay người đối diện với Trình Ý cười nhạt “Vậy thì tôi sẽ giao bọn chúng cho ông chủ Trình đây giải quyết.”
“Không thành vấn đề.” Trình Ý bảo người tạp vụ đến thu dọn hiện trường, mang cô gái đang lõa thể trên bồn rửa tay đi ra ngoài, sau đó chính mình cũng rút lui.
“Hạ tiên sinh, anh cứ tự nhiên.”
Hạ Khuynh ném tàn thuốc xuống đất, đi đến bồn rửa tay tẩy rửa vết máu đang dây trên người, tiện thể mang quần áo đang xốc xếch trấn chỉnh lại, phục hồi một bộ dáng đường hoàng như cũ.
Sau đó anh đi đến cánh cửa cuối dãy ôn nhu lên tiếng: “Phó Tự Hỉ, có thể mở cửa ra.”
Phó Tự Hỉ nghe bên ngoài có âm thanh gào thét thê lương, nhưng lại không hiểu đã xảy ra chuyện gì vì vậy có chút khẩn trương.
Vừa nghe được giọng Hạ Khuynh, cô vội vàng muốn đứng lên, nhưng hai chân vẫn còn mềm nhũn ngã nhào lên nắp bồn cầu. Cô đành phải với tay mở chốt khóa “Hạ Khuynh, em không đứng dậy được…”
Hạ Khuynh không dám đẩy cửa, sợ đụng vào cô nên nhắc nhở “Em cách xa một chút, đừng để cánh cửa va vào người.”
“Không va vào đâu…”
Anh đẩy cửa ra.
Nhìn thấy Phó Tự Hỉ đang mềm nhũn ngồi trên nắp bồn cầu, đôi mắt rung rung cực kỳ đáng thương.
“Anh đến trễ, là do anh không tốt.” Anh bước lên nắm tay Phó Tự Hỉ thì phát hiện tất cả quần áo của cô đều bị mồ hôi làm ướt đầm một mảng, đau lòng chết đi được!
Phó Tự Hỉ gào khóc lên “Em rất sợ… Bọn họ là người xấu…”
Từ nãy đến giờ Phó Tự Hỉ vẫn áp chế cảm xúc của mình, mãi đến giờ phút này thật sự được nhìn thấy anh, tâm tình mới thả lỏng. Mình đã an toàn, không cần phải cố gắng chống đỡ nữa…
“Đừng sợ, đừng sợ, Phó Tự Hỉ của anh vừa thông minh lại dũng cảm” Hạ Khuynh ôm chầm cô vào lòng.
Cô òa khóc nức nở, túm chặt quần áo anh, đem mặt vùi vào trong ngực anh.
Anh ôm cô đi ra, nhẹ giọng dỗ dành “Không khóc nữa, đã không có việc gì nữa rồi.”
“Hạ Khuynh… em biết anh sẽ đến…”
“Dĩ nhiên, nhất định anh sẽ đến.”
Hạ Khuynh một đường bế Phó Tự Hỉ ra khỏi quán bar. Tả Phóng đứng xa xa ở hành lang trông thấy.
Lại nói, ban nãy là người cố vấn của hắn gọi đến, hai người bàn bạc thảo luận rất lâu.
Chờ đến khi hắn cúp điện thoại, Phó Tự Hỉ vẫn chưa về, hắn cảm thấy bắt đầu lo lắng.
Đám bạn của hắn nhìn thấy hắn buông di động liền chạy đến hò hét chuốc rượu. Hắn từ chối, đứng dậy nói đi tìm Phó Tự Hỉ.
Cô ả lơ đễnh nói “Phụ nữ đi toilet thường rất mất thời gian, có khi còn phải đứng xếp hàng nữa.”
Lời của cô ta cũng không phải không có lý, nhưng Tả Phóng vẫn lo lắng, hắn vội đi đến phòng vệ sinh nữ xem thử.
Quả nhiên họ đang đứng xếp hàng từ bên trong ra đến ngoài hành lang.
Hắn cứ nghĩ Phó Tự Hỉ hẳn là đang ở bên trong.
Đợi thêm chốc nữa, Phó Tự Hỉ vẫn chưa quay lại, hắn lại không có số điện thoại của cô nên nhờ cô ả ban nãy đi xem thử.
Cô ả nọ nhìn hắn bằng ánh mắt kì quái “Đi toilet mà cũng có thể lạc đường?”
Tả Phóng cũng không giải thích chỉ bảo cô ta đi xem thử.
Kết quả, Phó Tự Hỉ thật sự không ở trong đấy.
Tả Phóng lúc này mới ý thức được, hắn đã đánh giá quá cao khả năng của Phó Tự Hỉ.
Hắn lo lắng Phó Tự Hỉ đã xảy ra chuyện gì, nên kéo cô ả nọ đến từng phòng vệ sinh tìm kiếm, nhưng vẫn không tìm được cô ấy.
Sau khi kiểm tra xong khu vực tầng một, bọn họ định đi lên lầu 3 nhưng nghe một người dọn dẹp vệ sinh nói rằng trên lầu đang trang hoàng, có để bảng cấm người đi lên.
Tả Phóng cũng không để tâm, trực tiếp đi lên, đến khi đi tời khu vực hành lang thì trông thây Hạ Khuynh đang bế Phó Tự Hỉ từ hướng bên kia đi đến.
Trong nháy mắt, hắn đã cảm nhận được, là tự mình đẩy Phó Tự Hỉ ra xa khỏi vòng tay hắn.
Hạ Khuynh không mang Phó Tự Hỉ đi qua khu vực sàn nhảy mà đi ra từ phía cửa sau.
Phó Tự Hỉ vẫn chôn mặt ở trong ngực anh, chậm rãi ngừng tiếng khóc. Cô cảm nhận được hơi thở nam tính của anh, không rõ đó là hương vị gì, chỉ biết là nó rất dễ chịu.
Hạ Khuynh cúi đầu, dùng cằm cọ cọ trán cô “Trước tiên phải mang em đi thay quần áo, em xem xem người toát đầy mồ hôi đây này.”
Phó Tự Hỉ ngẩng đầu lên, đôi mắt rưng rưng sưng đỏ, phát hiện rốt cuộc mình đã thoát khỏi cái nơi quỷ quái đáng sợ đó rồi, lẩm bẩm nói: “Từ nay về sau em không bao giờ muốn đến quán bar nữa…”
“Được.” Anh hôn chụt một cái vào cái trán trơn bóng của cô “Giúp anh lấy chìa khóa trong túi ra đi.”
“Em có thể tự mình đi được rồi.” Cảm thấy Hạ Khuynh bế mình lâu như vậy, nhất định sẽ bị mệt chết đi.
“Ngoan, lấy hộ anh cái chìa khóa. Anh mang em đi mua quần áo.”
“Em béo như vậy, sợ anh mệt…”
Hạ Khuynh nở nụ cười “Chỉ cần là Phó Tự Hỉ thì anh cam tâm tình nguyện.”
Phó Tự Hỉ nhìn vào ánh mắt trìu mến của anh, trong lòng cảm thấy phi thường ấm áp.
Cô thò tay luồng vào túi quần của anh, cầm lấy chìa khóa định đưa cho anh. Anh bảo cô tra vào ổ rồi kéo cửa xe, sau đó anh nhấc một chân lên thành xe mượn lực đem cửa xe mở ra. Hạ Khuynh vừa định ôm Phó Tự Hỉ đặt vào ghế phụ thì đột nhiên cô túm lấy quần áo của anh.
“Quần bẩn rồi”
Cô nhìn thấy xe của anh sạch sẽ sang trọng như vậy, bỗng nhiên ý thức được ban nãy mình đã ngồi suốt trên nắp bồn cầu thật lâu…
Hạ Khuynh đương nhiên không ngại, trực tiếp đặt cô ngồi vào đúng vị trí “Đợi chốc nữa mua quần áo mới sẽ không còn bẩn nữa.”
Anh khởi động xe, giúp cô cài lại dây an toàn, đánh tay lái hướng về phía khu mua sắm. Trước giờ anh vốn đam mê tốc độ, phóng xe vù vù, nhưng hiện nay đang có Phó Tự Hỉ ngồi bên cạnh, vì vậy không dám chạy tốc độ quá nhanh.
Hạ Khuynh tay trái cầm vô lăng, tay phải nắm lấy ngón tay của Phó Tự Hỉ mân mê đùa nghịch. Phó Tự Hỉ cũng không phản kháng để mặc anh xoa nắn. Cảm xúc bình tĩnh chậm rãi trở lại.
Mãi đến khi tới khu trung tâm thương mại thì cô mới sực nhớ ra Tả Phóng vẫn còn ở quán bar kia.
Thế là cô vội nói cho Hạ Khuynh biết, sắc mặt anh lập tức đen thui, lạnh nhạt nói “Hắn muốn chờ thì cứ để hắn chờ cho đã đi.”
Món nợ này sớm muộn gì anh cũng từ từ tính sổ với hắn.
“Nhưng mà, để anh ấy chờ mãi thì không được tốt cho lắm!”
“Chúng ta trở về bảo mẹ gọi điện thoại thông báo cho hắn là được.”
Hạ Khuynh bắt đầu nảy sinh ý nghĩ độc ác về người tên Tả Phóng này. Khi vừa biết cô xảy ra chuyện, anh còn nghi ngờ có phải tên Tả Phóng này đã ra tay dở trò với Phó Tự Hỉ hay không.
Anh cảm thấy việc Tả Phóng theo đuổi Phó Tự Hỉ đã có chút gì đó mâu thuẫn.
Tả Phóng đối với cuộc sống của cô ấy không hề am hiểu, chưa chắc gì hắn đã chấp nhận được con người thực sự của cô. Cái gọi là chấp niệm, thật ra chỉ là một loại cảm xúc thuần túy nhất thời bị thu hút.
Quả thật là như vậy, khó mà đảm bảo tên Tả Phóng kia sẽ trong lúc nhất thời xúc động mà làm ra chuyện gì ảnh hưởng xấu đến cô ấy.
...
Hạ Khuynh biết Phó Tự Hỉ đã đói bụng nên cũng không định lê la khắp nới, chỉ trực tiếp chọn một bộ quần áo đơn giản rồi đi ra.
Sau khi trở về xe, anh lại hỏi “Trên người còn ngứa không?”
Phó Tự Hỉ lắc đầu “Nốt đỏ lặn hểt rồi.”
“Thế này nhé, anh dẫn em đi ăn tạm cái gì đấy xong rồi chúng ta sẽ trở về.” Cô vui vẻ gật gật đầu.
Khi Hạ Khuynh dắt tay Phó Tự Hỉ trở lại biệt thự, Lương San đang chờ ở đại sảnh đứng ngồi không yên.
Bà nhìn thấy Phó Tự Hỉ đã thay đổi bộ quần áo khác, ánh mắt có chút nghi ngờ, sốt ruột hỏi “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Buổi chiều, Hạ Khuynh cúp ngang điện thoại rồi cũng chẳng liên lạc nữa, sau đó bà lại gọi cho Tả Phóng, máy cũng đang bận. Bà thật sự hoang mang lo lắng.
“Phu nhân…” Phó Tự Hỉ không biết phải nói từ đâu, cũng chẳng muốn nhớ lại hình ảnh kinh khủng ban nãy.
“Mẹ, đừng hỏi gì cả. Để con dẫn cô ấy đi nghỉ ngơi.” Hạ Khuynh thấy sắc mặt của Lương San có vẻ không được tốt cho lắm.
Lương San trông thấy con trai có chút không kiên nhẫn, vì vậy không dám hỏi tiếp “Vậy nghỉ sớm một chút, Tự Hỉ ngủ ngon a.”
“Phu nhân ngủ ngon.”
Phó Tự Hỉ nói xong đã bị Hạ Khuynh lôi kéo về phòng.
Lương San ở phía sau trông thấy hai người bọn họ tay nắm tay, đột nhiên bà ngộ ra cái gì…
...
Trước cửa phòng ngủ, Hạ Khuynh thơm lên má Phó Tự Hỉ một cái. “Em đi tắm nước ấm trước đi.”
Cô gật gật đầu, cầm quần áo bước đến phòng tắm rồi đột nhiên sững lại, do dự xoay đầu nhìn anh, nhỏ giọng nói: “Hạ Khuynh, anh đừng đi được không…”
Anh tỏ vẻ nghiêm túc “Được, anh sẽ không đi đâu cả.”
Phó Tự Hỉ an tâm nở nụ cười, sau đó bước vào phòng tắm đóng cửa, đến khi nhìn thấy bồn cầu lại trở nên kinh hoảng, vội vàng mở cửa chạy ra “Hạ Khuynh…”
Hạ Khuynh cười trấn an “Anh đây.”
“Em vẫn còn sợ…” Phó Tự Hỉ co quắp đứng ở cửa, hai tay nắm chặt quần áo.
Anh bước đến ôm cô vào lòng.
“Không cần đóng cửa, em ở bên trong tắm, còn anh sẽ ở bên ngoài.”
Cô gục trong lòng anh, được hơi thở nam tính của anh vây quanh, bình tĩnh lại nhẹ nhàng mà gật đầu.
Phó Tự Hỉ đem quần áo cởi ra rồi nhìn xuống cửa.
Đối diện phòng vệ sinh là cửa ra vào. Cô lại nhìn không thấy Hạ Khuynh, vì thế mới bước lên một chút, vịn lấy khung cửa vươn thân mình hướng ra phòng tìm anh.
“Hạ Khuynh…”
Hạ Khuynh đang ngồi trên sô pha đọc sách, nghe được giọng nói của Phó Tự Hỉ thì ngẩng đầu, nhìn thấy cô đang nghiêng nửa người nhìn anh.
Tầm mắt anh khẽ liếc nửa thân trên lõa thể của cô, cười nói: “…tại sao vẫn chưa đi tắm, coi chừng lại bị cảm lạnh…”
Phó Tự Hỉ cũng cười “Em muốn nhìn anh một chút.” Nhìn thấy anh vẫn còn ở đây, cô đã yên tâm, ngoan ngoãn trở về tắm rửa.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Phó Tự Hỉ đi ra ngồi bên cạnh anh.
Hạ Khuynh quẳng cuốn sách sang một bên, thuận thế nhích lại gần cô, chôn đầu vào chiếc gáy trắng nõn của cô hít hà “Em thật là thơm!”
Cô cũng bắt chước cúi sát xuống gáy anh ngửi ngửi “Hạ Khuynh không cần tắm cũng rất thơm, thật đấy!”
Cô rất thích mùi hương của anh, vừa nhẹ nhàng lại vừa an toàn…
Hạ Khuynh cười đến xấu xa…
“Phó Tự Hỉ, bé ngoan của anh.”
Phó Tự Hỉ đối với phương diện ái tình vẫn rất ngây thơ, nhưng bên cạnh đó sẽ càng thản nhiên khi đối diện với tâm tư thật sự của chính mình, không biết nói dối, trong lòng nghĩ đến cái gì thì sẽ nói như thế.
Hạ Khuynh thật muốn mang Phó Tự Hỉ khảm thật chặt vào trong cơ thể mình.
“Phó Tự Hỉ, buổi tối ngủ em có sợ không?”
Cô giật mình “Hạ Khuynh, anh sẽ cùng em ngủ sao?”
“Em muốn anh giúp, anh đương nhiên sẽ giúp.”
Phó Tự Hỉ cong cong ánh mắt “Được được, vậy em chia một nửa cái giường cho anh nhé.”
Khi Hạ Khuynh tắm rửa xong nhìn thấy Phó Tự Hỉ đang ở bên cạnh giường đi tới đi lui. Chốc thì mang con gấu bông Đại Hùng đặt ở bên này, chốc thì lại đặt ở chỗ khác.
Nhìn thấy anh đi ra, cô cười vui vẻ: "Hạ Khuynh, anh muốn ngủ ở đâu? Đại Hùng Bảo Bảo còn biết nói xin chào nữa đấy, em mang nó cho anh mượn nhé!"
"Tùy em." Hạ Khuynh ngồi trên giường, bắt cô ôm vào lòng, thấp giọng nói: "Phó Tự Hỉ, chúng ta kết hôn nhé, được không em?"
Truyện khác cùng thể loại
64 chương
70 chương
130 chương
94 chương
11 chương