Editor + Beta: Kamiya457 “Hừ ~ đúng là trời giúp ta!” Đoàn Tề Ngọc cầm tai nghe, từ trong mũi hừ ra một ngụm ác khí” Thật không biết đệ đệ của Tiếu Khuynh Vũ có não không? Tình thế khẩn cấp như vậy mà còn có thể tự tay làm cho người ca ca mình phái tới hôn mê.” Bên kia đầu dây cũng là một cái khịt mũi khinh thường “Như vậy là đệ đệ của tham mưu trưởng cũng giúp chúng ta giải quyết không ít phiền toái.” Đoàn Tề Ngọc cảm thấy có chút lạnh, cùng người kia giao dịch không khác gì dữ hỗ mưu bì… nhưng vì trả thù hai cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt kia thì hắn sẵn sàng tung ra thủ đoạn hiểm độc này. (Dữ hổ mưu bì: dịch ra là bảo hổ lột da, ý bảo không thể hy vọng đối phương đồng ý vì việc đó có liên quan đến sự sống còn của đối phương) “Nhân Dụ đại tá… vậy đêm nay ngươi có thể dẫn người…” “Ta không cần nghe ngươi chỉ bảo.” Nhân Dụ Xuyên Cẩn không kiên nhẫn mà dập diện thoại ngay. Mấy ngày hôm trước, Đoàn Tề Ngọc đột nhiên cầm bản hiệp định lúc trước còn do dự đưa cho hắn, hắn có thể biết được rằng cái tên tổng thống hữu danh vô thực này chính là quân chi viện đắc lực nhất. Chính vì hắn không thèm che giấu hận ý trong mắt của mình mà ngược lại còn biểu lộ ra hết… Hoa Hạ tổng thống nông cạn, có thể biết được quần chúng nhân dân không thể chịu nổi một kích. (Kích ở đây là một cuộc tấn công, tiến đánh) Một quốc gia như vậy không xứng để tồn tại trên bản đồ thế giới, một dân tộc như vậy không có tư cách ở cái mảnh đất giàu có này mà sinh sống tồn tại… Đông Á bệnh phu… hắn vì cái danh xưng này mà ca ngợi! Người Hoa Hạ trong mắt hiện lên chính là một mâm than nhuyễn tán sa. Giống như người bị bệnh ung thư đang trong tình trạng nguy kịch tới nơi, sợ hãi và không có sức sống… (Than nhuyễn: xụi lơ, liệt, bại, xụi, bại liệt…. Tán sa: cát vụn) Còn về cái người  được coi là tuyệt thế vô song Tiếu Khuynh Vũ, hắn thật muốn biết có giống như lời ca ca nói là xinh đẹp không giống phàm nhân hay không… còn có kẻ đã khiến quân Uy Tang đại bại, Nam Thống thiếu soái… Phương Quân Càn! (Anh em háo sắc y chang >.