Khủng long thần giới
Chương 27 : Tổ đặc biệt
Hai ngàn học sinh, một con số không hề nhỏ nhưng có bao nhiêu người qua được đợt tập huấn này, bao nhiêu người có đủ bản lĩnh tiếp nhận truyền thừa, và có bao nhiêu người an nhàn sống qua ngày giống như một kẻ tầm thường đây?
Tuy nói rằng mỗi năm có khoảng xấp xỉ ba triệu chiếc huy hiệu như thế này được phát ra trên toàn Bạo quốc, nhưng số người có thể cầm huy hiệu tự tay gắn lên cổng thần điện chỉ có khoảng hơn năm mươi ngàn. Còn những chiếc huy hiệu bị thất lạc, thậm chí bị hủy đều sẽ chịu lực tác dụng thần kỳ của thần điện mà tự động quay về đúng vị trí, làm cho cánh cổng ấy mở ra.
Nói như vậy là để chứng tỏ tỷ lệ học sinh thất bại là cực lớn, ở trong hai ngàn học sinh này, Trương Linh Tuyền cũng chỉ có thể chọn ra khoảng bốn trăm người đạt yêu cầu mà thôi. Năm ngoái bốn trăm người mà nàng chọn không ngờ có đến hơn ba trăm người còn chưa kịp bước vào cổng thần điện đã thất bại ở vòng loại trực tiếp bên ngoài, có thể nói thành tích huấn luyện của nàng thuộc vào loại tệ hại nhất năm ngoái.
Năm nay Trương Linh Tuyền đã rút ra một số kinh nghiệm, nàng đang tràn đầy lòng tin vào bản thân mình. Còn ba đứa đang đi sau nàng thì lại là một niềm hi vọng, bởi vì thành tích huấn luyện không chỉ phụ thuộc vào số lượng mà còn phụ thuộc vào chất lượng của học sinh nữa.
Mới đi đến bên ngoài rừng quyết, số học sinh vì quá mệt khi đi đường, vì không chịu nổi mùi vị và không khí của cánh rừng mà trở nên uể oải, bao nhiêu quyết tâm lúc trước cũng vì sự uể oải này mà bay đi nơi nào. Đến lúc này đã có khoảng ba trăm người được đưa về, mất đi tư cách tiếp tục tập huấn.
Sức của mỗi người là khác nhau, không làm được thì cũng không nên cố quá làm gì! Hơn hai nghìn học sinh bây giờ chỉ còn lại gần một ngàn tám, Trương Linh Tuyền nhìn thế thì đã hài lòng lắm rồi, bởi vì năm ngoái số người không chịu được bước đầu tiên cũng đến gần bốn trăm.
Tiếp tục đi sâu vào trong rừng một chút, số học sinh bỏ cuộc tiếp tục tăng lên, đến lúc này đã hơn bốn trăm rồi, những ở lại có hơi buồn cho bạn mình không thể bước tiếp, cũng có khinh thường những kẻ bạc nhược, và phần nhiều là quyết tâm không thể bỏ cuộc như bọn chúng.
Đến khoảng giữa chiều, đoàn quân lúc này chỉ còn lại khoảng một ngàn sáu bắt đầu được hạ lệnh cắm trại. Những người yếu hơn thì được nghỉ ngơi đôi chút, những người khỏe mạnh thì đi kiếm gỗ củi, hoa quả… Còn về đồ ăn trong một tuần đầu tiên sẽ hoàn toàn được trợ lý hậu cần cung cấp, và tất nhiên cũng chỉ có một tuần đầu, sau một tuần thì toàn bộ đồ ăn sẽ phải tự kiếm, tự nấu ăn, hậu cần chỉ có trách nhiệm chăm sóc cho những người bị thương hoặc là dạy các học sinh phương pháp làm đồ ăn thế nào mà thôi.
Ba người Trương Hải lúc này được Trương Linh Tuyền đưa đến một khu vực riêng, chỗ này khá tách biệt với khung cảnh nhốn nháo mất trật tự bên ngoài, rất tĩnh lặng và vắng vẻ.
Ở đây đã có bốn người đứng từ trước, nhìn kỹ lại thì là bốn cô bé, cũng là học sinh tham gia đợt tập huấn này. Bốn người kia thấy Trương Linh Tuyền tới, lại dẫn theo ba thằng con trai thì thấy hơi kỳ lạ, nhưng không có hỏi nhiều, tuy nhiên vẫn có một đôi mắt sáng quắc nhìn vào Trương Hải và Phạm Đức Linh đang đi cạnh nhau, Trương Hải cũng hơi sửng sốt vì đó chính là cô lớp trưởng hay mách lẻo: Nguyễn Khánh Huyền.
Trương Linh Tuyền dẫn hai nhóm gặp nhau rồi bắt đầu lên tiếng:
- Các em là những học sinh tạm thời được coi là xuất sắc nhất trong đợt tập huấn này, ba bạn trai là Phạm Đức Linh, Trương Hải và Trần Mạnh Thắng, bốn bạn gái là Nguyễn Khánh Huyền, Dương Thanh Kỳ, Nguyễn Thu Hà và Phạm Đình Phương. Còn về chủng tộc và khả năng thì các em hãy tự làm quen với nhau đi, cô không giới thiệu nhiều. Các em sau này sẽ là một tổ, nhưng mà không thi hành nhiệm vụ như các tổ khác mà có một nhiệm vụ đặc biệt, cũng nặng hơn bọn họ rất nhiều, đó chính là quan sát và giúp đỡ các nhóm khác hoàn thành nhiệm vụ.
Tất nhiên các em còn có những nhiệm vụ riêng của nhóm mình, độ khó cũng cao hơn, đòi hỏi sự đồng lòng của các thành viên! Thôi được rồi, bây giờ các em ở lại đây cùng nhau dựng trại trong khu này với cả dựng lều cho cô luôn nhé! Thức ăn của các em cũng không được phát như những bạn kia mà phải tự tìm ngay từ bây giờ, tất nhiên là cũng phải tìm luôn cho cô nên chịu khó một tý đi nhé! Cô đi trước đây.
Trương Linh Tuyền bỏ đi làm cho cả đám trợn tròn mắt, giáo quan gì mà cứ như bà tướng, bắt bọn họ phải phục vụ từng thứ! Nhưng mà không ai dám liều mạng làm trái cả, đành phải chấp nhận số phận mà thôi.
Cả đám nhìn nhìn nhau một lúc, vẫn là Nguyễn Khánh Huyền hoạt bát nhất, đứng ra giữa nói:
- Trương Hải, Phạm Đức Linh! Không ngờ hai bạn cũng được vào đây! Thôi được rồi đừng nhìn nhau nữa, làm quen một chút đi, sau này chúng ta còn phải làm việc chung, đến tên tuổi cũng không biết thì còn làm gì nữa. Thôi để mình giới thiệu tên này trước nhé! Hắn tên là Trương Hải, thuộc Trex tộc, khả năng lớn nhất là đánh đấm, còn biết tạo lửa và mấy trò linh tinh giải trí khác. Nào… các bạn giới thiệu đi!
Trương Hải trợn tròn mắt, con bé này không tự giới thiệu về mình mà lại đi giới thiệu về hắn! Khoe chồng hả? Bây giờ bảo hắn còn mở miệng giới thiệu cái đếch gì? Nguyễn Khánh Huyền thuộc chủng tộc nào hắn còn không biết mà…
Nguyễn Khánh Huyền cũng đã khá quen thuộc ba cô bé kia nên họ cũng không từ chối ý tốt của cô bạn này, lần lượt lên tiếng giới thiệu:
- Tôi là Nguyễn Thu Hà, tộc Stego (Stegosaur, một nhánh của khủng long sừng), là một chi của Cerat. Sở trường là tri thức về cây cỏ, ngoài ra thì còn tuyệt chiêu lấy thịt đè người cũng là một phần.
Lên tiếng đầu tiên là một con bé hơi mập, tộc Stego là một chủng tộc đầy đặn, do tiến hóa từ một loại khủng long ăn cỏ lười biếng nên thứ mà họ am hiểu nhất chính là các loại cây cỏ. Ngoài ra lợi dụng thân hình nặng hơn người của mình nên các chiêu thức của Stego hầu hết là vật, quật, khá giống đường lối của Sumo.
- Dương Thanh Kỳ, tộc… Sauro (khủng long cổ dài).
Lên tiếng tiếp theo là một cô bé rất cao ráo, thậm chí còn cao hơn Trương Hải nửa cái đầu, làn da trắng muốt, khuôn mặt xinh xắn hồng hào với cái cổ cao cao trắng ngần làm cho Trương Hải cứ ngỡ như nàng là một con thiên nga cao ngạo vậy. Nàng nói đến đó thì hơi chần chừ bởi vì tộc Sauro vốn khá ít ở Bạo quốc, Sauro vốn dĩ là hoàng gia của Bình quốc, thế lực lớn nhất của khủng long giới.
- Cha mẹ mình vốn đến từ Bình quốc nhưng mình sinh ra và lớn lên ở đây! Sở trường của mình là một số năng lực kỳ dị… nhưng mà bây giờ vận dụng chưa thành thục, mới chỉ làm được cách không lấy vật ở cấp thấp nhất, tối đa chỉ bắt được một cái lá mà thôi. Ngoài ra thì trong chiến đấu mình không giỏi đánh tay không mà hay dùng “roi”, đó cũng coi như là một sở trường.
Trương Hải chợt nổi lên hứng thú, cách không lấy vật… xem ra khá giống cách dụng khí, xem cách mà Trex tộc chiến đấu thì hầu hết là thân thể, còn Sauro thì có vẻ thiên về khí một chút nhỉ? Xem ra ba trường phái tu luyện kia đều có trong huyết mạch của người khủng long, nhưng tại sao huyết mạch của mình không có, mà lại có thể học ở trong một cuốn sách có từ trong giấc mơ chứ? Quái lạ…
Trương Hải dần dần phát hiện ra sức mạnh của người khủng long về cơ bản cũng khá giống với những gì mà mình biết, xem ra chỉ là đường lối phát triển khác nhau, còn các loại sức mạnh thì vẫn như nhau mà thôi.
Dương Thanh Kỳ ban đầu còn lo có người hỏi tại sao không ở Bình quốc nhận truyền thừa mà sang đây làm gì, nhưng xem ra bây giờ không cần lo nữa, điều đó chẳng được ai quan tâm cả. Thực sự thì chính nàng cũng từng hỏi cha mẹ như vậy nhưng họ lại bảo là ở đâu cũng như nhau, thần điện chỉ có một, tại người ta thích phân biệt mà thôi!
Còn một cô bé cuối cùng, tuy rằng không xinh đẹp như Nguyễn Minh Huyền hay Dương Thanh Kỳ nhưng nhìn cũng rất vừa mắt, cũng gọi là thanh tú. Nhưng mà khuôn mặt của nàng thì lại lạnh lùng, miệng cũng không muốn mở nhiều mà chỉ nói ngắn gọn:
- Phạm Đình Phương! Trex tộc!
Không khí nhất thời hơi ngưng lại, nhưng mọi người cũng chẳng để ý nhiều, thái độ của người ta thế nào thì mặc kệ thôi! Chỉ có Trương Hải hơi nhìn nhìn Phạm Đình Phương một chút, khóe miệng nhếch lên, theo hắn đoán thì cô bé này là Trex tộc hệ thủy, không, có lẽ phải gọi là hệ băng mới đúng. Vẻ ngoài này có lẽ là do huyết mạch rồi, có trách cũng không được, xem ra có vẻ trái ngược hoàn toàn với dạng tính cách hỏa bạo của Trex tộc hệ hỏa.
Nhưng mà xem ra thằng Phạm Đức Linh nghe thấy hai chữ “Trex tộc” thì hai mắt sáng ngời, từ nãy giờ nó đã để ý đến con bé này rồi, sau khi suy đoán ra nàng là Trex tộc hệ băng thì càng thêm hứng thú. Bởi vì từ nhỏ Phạm Đức Linh đã nhìn thấy nhiều Trex tộc hệ hỏa nhưng mà hắn không cảm thấy hứng thú gì với mấy mẫu bạo long ấy, nhưng không ngờ hôm nay lại gặp được một con bé cùng tộc, hơn nữa lại trái ngược hoàn toàn làm cho Phạm Đức Linh bị ấn tượng mạnh.
Cái này hình như gọi là âm thì hút dương thì phải…
- Trần Mạnh Thắng, tộc Ankylo, sở trường là… chịu đòn.
Trần Mạnh Thắng cố tình nói đùa một chút, thực sự thì hắn lỳ đòn hơn bất kỳ một ai khác trong bảy người này nên nói thế cũng không sai. Nhưng mà nếu vì thế mà coi thường công kích của hắn thì nhầm, lớp giáp cứng không chỉ để bảo vệ mà còn là một thứ vũ khí, tưởng tượng có một tên đeo găng tay sắt đấm vào mồm bạn xem nó có đau hơn là một bàn tay bằng xương bằng thịt không?
Đến lượt Phạm Đức Linh thì hắn cứ như là ngồi trên đống lửa, lắp ba lắp bắp giới thiệu, lại nhìn nhìn vẻ mặt của Phạm Đình Phương nhưng cô bé vẫn cứ lạnh nhạt nhìn đi chỗ khác làm cho hắn thất hết cả vọng. Trương Hải nhìn mà thầm buồn cười, thằng này mọi khi thì tinh tướng nhưng không ngờ lại là thằng nhát gái. Trương Hải nhìn quanh một chút, cuối cùng phát hiện ra chính người lên tiếng đầu tiên lại là người chưa giới thiệu.
Hắn lên tiếng hỏi thì Nguyễn Khánh Huyền lại hơi lúng túng, cuối cùng cũng không nói ra, mọi người cũng không hỏi nữa, chỉ coi như con bé này là một người có vẻ hăng hái nhưng bản thân thì lại hướng nội, thích tự kỷ là được rồi.
Lúc giới thiệu xong thì Trương Linh Tuyền cũng trở lại, nàng đem theo một số lều trại đưa cho mấy đứa, và lên tiếng nói:
- Giới thiệu xong rồi thì bắt đầu dựng trại và làm việc đi thôi! Từ nay tổ của các em sẽ là tổ đặc biệt! Bởi vì nhiệm vụ mà các em thực hiện luôn đặc biệt hơn những bạn khác. Hơn nữa cô nói trước, nếu có thể thực hiện tốt tất cả nhiệm vụ được giao thì cả bảy em sẽ được đặc cách qua vòng đấu loại trực tiếp trước truyền thừa. Hãy cố gắng lên.
Trương Linh Tuyền đang cố gắng động viên bọn họ, những người được coi là xuất sắc nhất. Nhưng liệu cái tổ đội này có thực sự xuất sắc hay không? Điều đó thì chỉ có trời và tác giả mới biết chính xác trăm phần trăm được!
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
20 chương
22 chương
340 chương
1157 chương
93 chương
154 chương
555 chương