Khủng long thần giới
Chương 121 : Dạy bí pháp
Hàn Kỳ Lân đã đột phá.
Nuốt được gần hết năng lượng của Băng Hàn tinh hoa, lại được sử dụng Băng Linh Quả thượng phẩm, sau một thời gian bế quan dài, cuối cùng Hàn Kỳ Lân đã đột phá.
Quan trọng hơn, sau khi đột phá, Hàn Kỳ Lân còn phải bế quan thêm để ổn định cảnh giới. Cho đến bây giờ, cảnh giới của nó đã ổn định vô cùng, có thể dễ dàng duy trì hình dạng con người hoặc bất cứ một hình dạng nào khác, không mấy hao tâm tổn sức.
Hàn Kỳ Lân còn đang cười ha hả thì chợt khựng lại, giống như con vịt bị bóp cổ vậy. Mãi mới có thể hét lên một tiếng đau đớn, cuối cùng thì im bặt.
Một lúc sau, một bé gái cùng một bé trai đang vác một bé trai khác trên lưng tiến đến vị trí của Trương Hải và Trương Linh Tuyền.
Bây giờ, cả ba con chằn tinh đã hoàn toàn hóa hình, nhìn chúng chẳng khác gì ba đứa trẻ, không có gì lạ thường. Với đẳng cấp tu vi của Trương Hải thì việc nhìn ra sự khác biệt giữa chúng và loài người khá khó khăn.
Ngoài Cún có tu vi Thần thông trung cảnh thì hai đứa kia đều có tu vi Thần thông thượng cảnh. Nhưng so sánh với nhau thì T.Rex mạnh hơn, nếu không nó cũng không dễ dàng đập cho Hàn Kỳ Lân tơi bời như vậy.
- Cả ba đứa đã sẵn sàng rồi chứ? - Trương Hải dường như đã thấy nhẹ nhõm rất nhiều, thoải mái hỏi.
- Sẵn sàng rồi! - Cả ba đều gật đầu…
Bọn chúng đều đã thấy được tu vi của Trương Hải bây giờ.
Là Phản Tổ trung cảnh, thậm chí còn sắp đột phá nữa! Mới một năm trước, Trương Hải còn là một tên Tự Giác trung cảnh không đâu vào đâu, nhưng cho đến bây giờ, tu vi của hắn đã làm cho rất nhiều người cùng tuổi phải thán phục.
Mấy con chằn tinh cũng nhìn thấy tất cả những điều đó ở trong mắt, nội tâm vốn không khuất phục cũng dần dần nổi lên cảm giác kỳ dị, thậm chí còn có chút chờ mong…
Ba con chằn tinh cũng đã từng nói chuyện với nhau, về việc Trương Hải quỷ dị thì không cần phải nói. Chỉ riêng những thần thông của hắn chất chứa trong đầu, lợi dụng Phụ Sủng để thi triển cũng đã đủ làm cho mấy chằn tinh này lác mắt rồi. Làm gì có tên thấp kém nào mà có được thần thông lợi hại như thế, hơn nữa, hắn vận dụng còn cực kỳ nhuần nhuyễn, dù có gượng gạo cũng chỉ là đôi chút, điều này làm người ta không thể hiểu được, rốt cuộc có phải hắn đã sử dụng thần thông đó rồi hay không?
Tự Giác cảnh biết dùng thần thông? Đây là cái chuyện quái quỷ gì kia chứ?
Thậm chí, họ còn hoài nghi Trương Hải là lão quái vật nào đó đang giả đò…
- Thôi được rồi! Cho tụi mày nghỉ ba ngày, ăn chơi thỏa thích đi. Anh cũng cần chuẩn bị một vài thứ. Ba ngày sau, anh sẽ chính thức hướng dẫn chúng mày về bí pháp kết hợp!
Trương Hải tươi cười nói với ba con chằn tinh, lại đi qua xoa đầu mỗi đứa một cái, cuối cùng dẫn tay Trương Linh Tuyền chạy phăm phăm về nhà.
- Này! Có việc gì mà anh gấp gáp thế? - Trương Linh Tuyền vẫn bị hắn kéo đi, khó hiểu hỏi.
- À… anh cần em trợ giúp một chút! Thế này… anh… Đúng rồi, em có biết vẽ không?
Trương Linh Tuyền sửng sốt.
Sau đó thì nàng trừng to mắt, ngơ ngác lắc đầu, thần thái cực kỳ đáng yêu, nhưng rơi vào trong mắt Trương Hải thì lại làm đầu hắn to như cái đấu.
Xong rồi…
Hỏng bét rồi!
Không biết vẽ… vậy phải làm sao bây giờ?
Vốn cái bí pháp này là kết hợp cả về thân thể và các luồng năng lượng nội tại. Về việc vận dụng thế nào thì phải hướng dẫn tường tận cho bọn chúng, nhưng cái kết hợp về thể xác thì phải ghi ra thật rõ ràng.
Cái gọi là kết hợp về thể xác….
Điều này Trương Hải đã nghĩ đến từ lâu rồi, kể từ khi nhìn thấy rõ ba con vật này, cái ý tưởng này vẫn luôn ở trong đầu hắn, thôi thúc hắn, làm hắn không thể nào nhịn được mà tưởng tượng đến cái cảnh đó. Hắn thấy mình rất khốn nạn khi đi ăn cắp ý tưởng thế này, nhưng… điều đó thực sự quá hấp dẫn.
- Tuyền… em không biết vẽ thật hả? - Trương Hải nuốt nước bọt một cái, cố gắng hỏi lại.
- Em thật sự không biết vẽ mà… - Trương Linh Tuyền cáu kỉnh:
- Anh xem em có phải là cô gái khéo tay không? Từ nhỏ tới giờ em sợ nhất là phải học mấy thứ “mang tính nghệ thuật”. Ví như vẽ, viết chữ, đánh đàn, thế mà trong nhà vẫn có mấy tên thích làm tượng điêu khắc được, em phục bọn họ!
- Tượng? - Hai mắt Trương Hải sáng ngời:
- Oa ha ha! Sao anh không nghĩ tới nhỉ? Không vẽ được thì làm tượng! Em đúng là thiên tài! Yêu em chết mất!
Trương Hải mắt sáng như sao, chạy biến đi trong sự ngỡ ngàng của Trương Linh Tuyền, không hiểu hắn nổi điên cái gì.
Nhưng chỉ mười giây sau, Trương Hải đã chạy vọt về bên nàng, sắc mặt nghiêm túc.
- Còn chuyện gì nữa sao?
- Không có gì! Anh quên chưa cảm ơn em! - Trương Hải nói.
- Thế thì không cần…
Nàng còn chưa nói hết thì tên kia đã tranh thủ hôn lên đôi môi nàng, hai bàn tay lướt loạn trên người nàng một lượt. Nhưng chỉ sau khoảng năm giây, hắn đã buông tay ra, chạy biến đi mất, tiếng nói còn vọng lại:
- Anh cảm ơn em rồi đó nhá!
Trương Linh Tuyền giậm chân cáu kỉnh! Đây mà là cảm ơn? Rõ ràng là hắn… hắn được hưởng lợi cơ mà!
Vẻ ngoài cáu kỉnh là thế, nhưng nhìn theo cái bóng đang hấp tấp chạy đi như thằng ngốc kia, Trương Linh Tuyền lại bất giác sờ lên khóe môi, nở một nụ cười ngọt ngào:
- Môi anh thật ngọt…
Trương Hải chạy phăm phăm về phòng, thay quần áo, lấy ít dụng cụ, sau đó ra ngoài đào đất, chạy qua chạy lại lọ mọ làm cái gì đó. Lúc thì thở dài không hài lòng, lúc thì trầm lặng không một tiếng động, lúc thì loạt xoạt cực kỳ bận bịu.
Cho đến ba ngày sau.
Trương Hải hớn hở kéo Trương Linh Tuyền dậy từ sáng sớm, dẫn nàng đi gặp ba con chằn tinh. Trương Linh Tuyền cũng trực tiếp bỏ qua sự vô ý của hắn, bởi nàng cũng đang chờ mong xem hắn có thể làm được chuyện gì.
Trương Hải đứng trước mặt ba con chằn tinh, khuôn mặt đã trở nên nghiêm túc nói:
- Ba đứa cũng đã quen nhau một thời gian, chắc cũng đã biết được, mỗi một đứa tu một trường phái khác nhau có phải không? - Trương Hải đã bắt đầu buổi “diễn thuyết”.
Ba con chằn tinh gật đầu.
- Vậy ba đứa có biết, mối quan hệ giữa ba trường phái này hay không? - Trương Hải hỏi tiếp.
- Là khắc chế lẫn nhau! Hồn khắc thân, thân khắc khí, khí khắc hồn! Làm gì còn quan hệ gì khác? - Cún ngây thơ nói đầu tiên. Nhưng nói xong thì nhận thấy cái gì đó không đúng, bởi hai người còn lại đang nhìn nó với ánh mắt thông cảm, làm Cún cực kỳ mất hứng.
Hàn Kỳ Lân thở dài ngao ngán, định an ủi Cún đôi chút. Còn T.Rex thì như ốp thẳng mặt, không chừa chút thể diện nào:
- Mày ngốc hả? Ngoài khắc chế ra thì ba loại năng lượng này còn có quan hệ tương hỗ cực kỳ mật thiết. Khí khắc hồn, nhưng khí đạo mạnh mẽ lại có thể bảo vệ linh hồn. Thân khắc khí, nhưng thân thể mạnh mẽ thì có thể bảo vệ kinh mạch, bảo vệ khí huyết không bị tổn thương. Hồn khắc thân, nhưng linh hồn mạnh mẽ lại có thể nâng cao khả năng tái sinh của thân thể, linh hồn mạnh còn kích phát năng lực phản ứng, các lực cảm tri cực kỳ cao thâm, giúp thân thể như đạt tới một tầm cao mới.
Cún nhất thời ngây ngốc, khó hiểu nói:
- Sao anh biết…
Hàn Kỳ Lân thấy tội nghiệp con bé, đi tới ôm lấy vai nó, ôn tồn an ủi:
- Cún đừng buồn nha. Tên kia ăn nói lốp bốp nhưng lời hắn là thật. Cũng tại Cún chưa ngộ ra con đường thứ hai của mình, mà lại đi ngộ thần thông hóa thân trước. Chắc phải đột phá một lần nữa thì mới ngộ ra con đường thứ hai. Chính vì bọn anh có hai loại trường phái trong người, vậy nên mới biết được sự tương hỗ của chúng, mặc dù hiệu quả tại thời điểm này cũng không quá cao…
Bốp bốp…
Trương Hải vỗ tay:
- Long nói rất đúng! Lân nói cũng không sai! Cún nên học tập một chút, sau này sẽ có ích lợi hơn khi đột phá. (Long là T.Rex, Lân là Hàn Kỳ Lân)
Cún cũng hơi xấu hổ, cúi đầu xuống.
- Đại ca… - Hàn Kỳ Lân nói:
- Ba người bọn em tu trường phái khác nhau, nhưng đại ca lại có thể thu phục được cả ba. Phải chăng là… đại ca tu luyện cả ba…
- Đúng! - Trương Hải gật mạnh đầu:
- Vì thế, cảm giác của anh về sự tương hỗ giữa ba trường phái này thậm chí càng sâu sắc hơn mấy đứa.
- Vậy hôm nay chúng ta…
- Ừ! Chẳng phải nói trước là dạy bí pháp sao? Tuy rằng công pháp của anh đặc thù, không truyền dạy được cho người khác, nhưng cái cách lợi dụng sự tương hỗ giữa ba trường phái thì vẫn có thể sử dụng. Ba đứa có thể kết hợp lại, trợ giúp lẫn nhau, lợi dụng sức mạnh của nhau để bảo vệ bản thân, lại cung cấp sức mạnh của bản thân để tăng cường công kích cho đồng đội, chẳng phải rất tốt hay sao?
Ba chằn tinh nhìn nhau, cùng thấy sự hứng thú trong mắt đối phương.
Bọn chúng nghe nói, nhân tộc gì gì đó có thứ gọi là trận thế, có thể sử dụng uy lực kết hợp của nhiều người, khá là huyền diệu. Chẳng lẽ…
Lại nghe Trương Hải nói tiếp:
- Chỉ là… bí pháp này cần có sự tin tưởng lẫn nhau tuyệt đối. Thậm chí tính mạng tương liên với nhau, không biết mấy đứa có làm được hay không thôi…
Sắc mặt của ba con chằn tinh nhất thời biến đổi.
Tuy rằng bây giờ chúng có vẻ thân mật, nhưng nếu nói về chuyện tin tưởng tuyệt đối… đó là chưa thể…
Trương Hải cũng đã lường trước việc này, trả vờ thở dài nói:
- Aiz! Anh biết, chúng mày vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng nhau! Vốn nghĩ rằng… aiz, cách này có thể giúp mấy đứa có thêm cảm ngộ về các trường phái khác, có khi còn tăng tốc độ tu luyện lên đến vài chục lần. Đáng tiếc, đúng là quá đáng tiếc…
Trương Hải nói xong câu này thì trực tiếp quay mặt đi, một tay chắp sau lưng, một tay nhéo nhéo vòng eo của Trương Linh Tuyền, khóe môi nở một nụ cười tà khốn kiếp.
Quả nhiên, ba con chằn tinh kia càng chấn động, sắc mặt như nhìn thấy vàng, tham lam nhưng đang còn do dự xem có vấn đề gì không. Cuối cùng. T.Rex nóng nảy nhảy dựng lên:
- Khoan đã! Đại ca… anh nói thật không?
Trương Hải không quay đầu, thần thái như một ông cụ nản lòng:
- Thật chứ sao không? Aiz, đáng tiếc!
- Vậy… bọn em cũng muốn thử một lần! - Cún bị hai thằng kia đẩy đẩy ra, bất đắc dĩ phải dùng giọng nói cực kỳ mềm yếu, đáng thương của mình lên tiếng.
Trương Hải như tìm được tri kỷ, ngồi xuống ôm chầm lấy thân hình nhỏ bé của Cún, nước mắt nước mũi giàn dụa:
- Oa! Chỉ có Cún là hiểu lòng người nhất, ngoan ngoãn nhất nha! Anh quý Cún nhất nha. Lòng tốt của anh như rứa mà hai thằng kia nỡ lòng nào nghi ngờ… Anh thương tâm quá…
Đổi lại cho hắn là bốn cặp mắt khinh bỉ dưới mọi góc độ…
Chiều hôm đó.
Trương Linh Tuyền trợn mắt há hốc mồm khi chứng kiến cái khung cảnh phía trước.
Trương Hải đang bày ra mấy bức tượng đất, trông khá thô sơ, mộc mạc. Lại chỉ điểm cho mấy con chằn tinh biến hóa thân thể sao cho giống mấy bức tượng đó.
Ba bức tượng này mang hình dạng của T.Rex, tam giác long và thằn lằn sấm. Nhưng hình dạng của chúng có vẻ hơi quỷ dị. Góc cạnh hơn, thô cứng hơn so với hình dạng thật. Nhưng nhìn đi nhìn lại thế nào cũng không thể phủ nhận về chủng tộc của chúng.
Ba con chằn tinh cũng khổ sở biến mãi, cho tới lúc này mới làm giống yêu cầu của Trương Hải. Việc biến hình này là một thần thông đặc hữu của chằn tinh, nhưng bảo bọn chúng biến tỉ mỉ từng chi tiết thế này thì đúng là hơi mệt.
Từ sáng tới giờ, chúng đã biến đi biến lại hàng chục lần, đến giờ mới quen thuộc hơn một chút. Nghe đại ca nói, chỉ có biến hình đạt yêu cầu thì mới có thể kết hợp, vì vậy chúng vẫn kiên trì làm theo.
- Tốt rồi, bây giờ làm theo lời anh nói! T.Rex quay một vòng, chân đứng thẳng, hai lớp giáp trên đùi kéo xuống… Ấy… không phải như thế…
Việc giáo dục mấy con chằn tinh này cũng không có thuận lợi cho lắm.
Trương Hải cũng đã dự đoán từ trước, đây là ba sinh vật sống, không phải là thứ máy móc dập khuôn mà hình thành. Vì thế kết hợp chúng với nhau là việc cực kỳ khó khăn. Theo ước tính của hắn, nếu ngày nào cũng hô rát cổ thế này thì phải mất đến nửa năm mới thành công được.
Nhưng hắn không vội. Hắn còn hai năm thời gian nữa. Nửa năm này, bỏ ra cũng xứng đáng.
PS: Chương sau: Megazord! Siêu nhân thời cổ đại.
Truyện khác cùng thể loại
250 chương
1391 chương
62 chương
491 chương
16 chương
137 chương