Khủng long thần giới
Chương 122 : megazord! siêu nhân thời cổ đại
Trương Linh Tuyền bây giờ cảm thấy Trương Hải càng ngày càng bí hiểm.
Bởi vì… cái cách mà hắn nghĩ ra để kết hợp ba con chằn tinh thực sự là chưa có một ai nghĩ ra, cũng chưa có một ai có thể thực hiện.
Ban đầu, ba con chằn tinh thấy cực kỳ bỡ ngỡ, thân thể cũng cảm thấy không thích hợp. Cún còn không dưới chục lần nôn ọe vì hao kiệt sức lực, nằm bẹp một chỗ vài ngày không thể nhúc nhích.
Kể cả đứa có thân thể mạnh nhất là T.Rex cũng thường xuyên u oán nhìn Trương Hải, ôm lấy cái mông nhỏ mà suýt xoa. Ác, thực tế là nó xoa xoa vị trí khấu đuôi đang đau đớn.
Mặc dù có khả năng biến hình, nhưng cái sự vặn vẹo như thế này thực sự làm cho bọn chúng khó mà nhịn được. Nếu như không phải thực sự lực lượng có thể kết hợp với nhau, luân chuyển liên tục để duy trì liên kết thì mấy đứa đã mệt chết rồi.
Chỉ riêng cái việc hình tượng khi biến hóa đã làm cho mấy con chằn tinh ngẩn ngơ rồi.
T.Rex biến thành một con khủng long bạo chúa đỏ, cái đuôi trở nên đầy góc cạnh, lại có khả năng xoay tít như một cái máy khoan vậy. Chính cái việc xoay đuôi liên tục này làm T.Rex thấy khấu đuôi đau nhức, liên tục ôm mông như thế. Ngoài ra, hai bên đùi còn có hai miếng giáp có thể kéo lên kéo xuống. Khi kết hợp với nhau, hai miếng giáp này sẽ bao bọc phần chân dưới còn mỏng manh, tạo thành một đôi chân chắc khỏe toàn diện.
Hàn Kỳ Lân không thay đổi nhiều, biến thành một con tam giác long màu lam. Chân tay có khả năng co rụt lại, miệng hơi lớn hơn và được dồn nhiều lực lượng vào, làm nó trở nên rắn chắc hơn gấp bội, hình như có khả năng ngậm giữ cái gì đó.
Còn Cún thì lại biến hóa một cách quỷ dị, vùng eo thắt lại, hai cánh có khả năng gập và cứng hơn cả sắt thép. Ngoài ra, nó có thể tách đôi thân thể từ chỗ vòng eo ra, hình thành hai bộ phận khác nhau. Chính điều này đã làm cho Cún cảm thấy khổ sở mà nôn mửa trong thời kỳ đầu.
Cả ba con chằn tinh đã chán nản không ít lần, nhưng mỗi lần như thế, Trương Hải lại đứng bên cạnh khích lệ. Nói cái gì mà: cơ hội thấu hiểu ba trường phái đang ở trước mắt, từ bỏ là hèn yếu. Nếu từ bỏ thì chẳng phải sau này tu luyện cũng dễ dàng bỏ qua như thế sao?
Trương Hải vừa khích lệ ba con chằn tinh, vừa là khích lệ mình. Mọi con đường tiến lên phía trước đều có chướng ngại vật, nếu ai cũng nhìn thấy khó là từ bỏ, vậy thì còn có ai tiến được lên đỉnh cao nữa đây?
Thời gian cứ thế thấm thoắt trôi qua.
Đã là hơn sáu tháng kể từ cái ngày Trương Hải bắt đầu dạy bọn chằn tinh “bí pháp” kia. Sáu tháng này, hắn không hề tu luyện, có chăng chỉ là giao chiến vài hiệp với Trương Linh Tuyền mà thôi. Vì đầu tư tâm trí cho bọn chằn tinh, tu vi của hắn không có tiến bộ gì đáng kể, vẫn giữ nguyên cái tầng thứ như cũ, là Phản Tổ trung cảnh.
Mấy con chằn tinh đã thực hiện loại phương pháp này cực kỳ nhuần nhuyễn. Cho đến bây giờ, bọn chúng có thể cảm nhận sâu sắc về sức mạnh tổng thể, cũng như cách vận dụng lực lượng của đồng đội. Đồng thời, chúng còn cảm nhận được tốc độ tu luyện siêu việt khi cả ba cùng tu luyện với nhau.
Càng sử dụng, bọn chúng càng cảm thấy cái phương pháp này quá huyền diệu, chắc chắn không phải là thứ tầm thường. Không ngờ Trương Hải chẳng hề do dự gì mà truyền cho bọn chúng, điều này cũng làm bọn chúng có phần cảm động.
Ba con chằn tinh đâu có biết, Trương Hải chỉ là lợi dụng một mẫu thiết kế trong tương lai, làm thân thể của chúng kết nối với nhau. Sau đó lợi dụng các nguyên lý tu luyện bên trong Tam Huyền Điển Bí, hướng dẫn bọn chúng truyền năng lượng sang cho nhau để hỗ trợ tu luyện. Đó thực ra chỉ là một mớ lý thuyết, không ngừng được hắn kiểm nghiệm và chỉnh sửa trên chính thân thể bọn chúng, chứ không phải là bí pháp thâm diệu gì cho cam.
Nếu như bọn chằn tinh biết mình bị mang ra làm chuột bạch thí nghiệm, không biết sự cảm kích này còn lại được mấy phần.
Hôm nay, tâm tình của Trương Hải thật tốt. Hắn trở về mái ấm của mình với nụ cười rạng rỡ trên môi. Bởi việc kia cuối cùng cũng có kết quả, mọi khả năng tính toán, mọi tiêu chí hắn đặt ra cho ba con chằn tinh đều đã đạt được. Bây giờ cũng là lúc tiến về thần điện bên kia đại dương rồi.
Trương Linh Tuyền vẫn như mọi ngày, nấu một bữa cơm ngon chờ hắn về. Thật sự tay nghề của nàng ngày càng cao, làm Trương Hải càng ăn càng lưu luyến, dường như Trương Linh Tuyền đã thành công trong việc trói buộc cái dạ dày của tên con trai này.
Ăn xong bữa cơm ấy, Trương Hải giúp cô gái kia bê bát đi rửa, đồng thời, hắn cũng nói ra chuyện mà mình đang ấp ủ:
- Tuyền, ngày mai chúng ta có thể lên đường được rồi. Một năm rưỡi chuẩn bị, cuối cùng cũng đã thành công!
Động tác của Trương Linh Tuyền hơi ngừng lại.
Nàng nhìn hắn, nở một nụ cười miễn cưỡng:
- Vậy sao?
Trương Hải cũng nhìn ra sự bất thường, hưng phấn giảm đi một nửa, quan tâm hỏi:
- Em sao thế? Không vui sao?
- Không phải! Chỉ là… những ngày tháng ở đây thật tẻ nhạt, nhưng có anh ở đây, em rất vui khi được chứng kiến anh trưởng thành… Em… thực sự thấy hơi thất lạc!
Trương Linh Tuyền chẳng hề giấu diếm tâm sự của mình. Nàng là một người bộc trực nóng nảy, mặc dù ngày thường cũng rất kiềm chế, nhưng khi ở bên hắn, nàng nghĩ rằng mình chẳng cần phải giấu diếm điều gì.
- Còn nữa! Khi mà thời điểm kia ngày càng tới gần, em lại càng lo lắng. Lo rằng anh có thể thoát ra khỏi đây không? Lo rằng em có thể cùng thoát với anh không? Lo rằng thoát ra rồi, liệu rằng chúng ta có được bên nhau nữa không? Em thực sự rất sợ… Từ trước tới nay, em không tiếp xúc nhiều với đàn ông, hơn nữa còn có một chút gì đó hơi bài xích. Em tiếp xúc với anh là từ khi anh còn là một bé trai mười hai tuổi, cho đến bây giờ, cũng đã bốn năm qua đi! Em đã hai mươi lăm, còn anh… tuy rằng nói anh mới mười sáu, nhưng thực tế thì là mười chín tuổi! Em chứng kiến anh trưởng thành, chứng kiến tu vi của anh tăng tiến, chứng kiến anh ngày càng xuất sắc, chứng kiến anh dần dần đi vào con tim em, chiếm cứ cả thể xác và tâm hồn em…
- Em là một cô gái Trex tộc! Thích thì nói là thích, không thích thì là không thích. Ban đầu, em không bài xích anh vì anh chỉ là một đứa trẻ, sau này, em lại không thể bài xích anh bởi mỗi thời khắc đều là anh chăm sóc cho em. Cho đến bây giờ, em ở bên anh mãi, cũng đã hình thành thói quen rồi, anh… là người con trai duy nhất khiến em thấy thoải mái và không gò bó gì khi ở bên cạnh. Em không dám nói rằng mình sẽ mãi mãi như thế, nhưng chí ít, cho tới bây giờ thì anh là người duy nhất mà em yêu.
- Nhưng giữa chúng ta hình như luôn luôn tồn tại một ranh giới: thân phận! Em không quan tâm, nhưng những người khác sẽ quan tâm. Dù em không quan tâm tới họ, nhưng họ lại có thể mạnh mẽ can thiệp vào cuộc sống của em với sức mạnh của mình.
- Em sợ lắm! Nhiều lúc, em chỉ muốn ở lại đây mãi mãi, không cần quan tâm đến những người kia. Nhưng em biết, nếu ở lại đây, rất có khả năng là sẽ mất mạng!
- Giữa việc phải đối mặt với khó khăn và cái chết. Em tình nguyện đối mặt với khó khăn, bởi ít nhất, khi đó còn có anh ở bên cạnh em. Còn nếu anh đã không còn, thì tình cảm của chúng ta cũng chỉ là mây khói.
- Nhưng… cứ nghĩ đến mấy việc đó là em thấy chán nản, đúng chứ? - Trương Hải cười ngắt lời.
Trương Linh Tuyền gật đầu, sắc mặt phức tạp.
- Nói thật! Anh cũng chẳng có cách gì khác! - Trương Hải cười khổ.
- Nhưng thứ chúng ta phải đối mặt bây giờ không phải là những điều đó, mà là có thể ra khỏi đây hay không. Chỉ có ra khỏi đây được thì những điều em suy nghĩ mới có giá trị, đúng chưa nào?
Trương Linh Tuyền gật đầu:
- Vậy thì đừng nghĩ đến mấy thứ đó nữa! Con người không phải là thần tiên, có thể giải quyết gọn gàng mọi việc! Chúng ta chỉ có thể từng bước từng bước giải quyết từng việc một mà thôi! Còn nếu em không quên được, vậy thì anh dạy cho em một cách. Hàng ngày em cứ nhớ anh thật nhiều vào, lúc nào chán quá không có việc gì làm lại nhớ anh, lúc nào ngẩn ngơ lại nhớ anh, lúc nào không ngủ được cũng nhớ anh, đếm xem anh xuất hiện bao nhiêu lần trong đầu em. Còn nếu khi nào em nhớ anh quá rồi, vậy thì có thể gọi anh đến, đợi sau này, anh sẽ nghĩ ra một món đồ nào đó để liên lạc giữa chúng ta, em gọi anh đến lúc nào cũng được, anh có thể thỏa mãn mọi nhu cầu của em.
Trương Hải nói thao thao bất tuyệt, khiến Trương Linh Tuyền thầm phì cười, sắc mặt đỏ ửng khi nghe đến bốn chữ “thỏa mãn nhu cầu”. Cặp mắt nàng trở nên long lanh mọng nước, thân thể cũng rạo rực, nóng bừng bừng lên.
Đã qua một năm rưỡi không… này nọ rồi, tên này lại nhiều lần khiêu khích cô gái tuổi thanh xuân, nếu Trương Linh Tuyền không nhớ nhung cảm giác đó, vậy thì nàng quá giả dối rồi.
Nhưng… đã nói trước là phải đánh thắng nàng thì mới cho cơ mà…
Nói một đằng làm một nẻo, quá mất mặt!
Trương Giáo quan sao có thể để mất thể diện như vậy trước mặt “học sinh” của mình chứ?
Trương Hải cũng nhìn ra cái gì đó, thấy cái vẻ ngượng ngùng, mím môi mím lợi, ánh mắt do dự của nàng. Hắn đã hiểu được nàng muốn cái gì.
Trương Hải cười nham hiểm một tiếng, vươn tay bắt vào mệnh môn của Trương Linh Tuyền, chế trụ thực lực của nàng trong khi nàng không để ý:
- Anh định làm gì? - Trương Linh Tuyền giật mình kêu lên, thân thể nàng đã trở nên mềm nhũn không chút sức lực.
- Chẳng phải nói đánh bại em là được thưởng gì gì đó sao? Giờ anh đánh bại em rồi mà…
- Vô sỉ… rõ ràng lúc này không phải chiến đấu!
- Nhưng em có nói là thắng vào lúc nào đâu?
- Không tính… ngô!
Trương Linh Tuyền chống cự yếu ớt vài cái rồi dễ dàng bị chinh phục. Mặc dù Trương Hải thả mệnh môn của nàng ra rất nhanh, nhưng Trương Linh Tuyền vẫn coi như không biết, tiếp tục cuộc phiêu lưu lên đỉnh phong với hắn.
Sáng hôm sau.
- Bắt đầu thôi! - Trương Hải nhẹ nhàng nói với ba con chằn tinh.
Chúng gật đầu, sau đó bắt đầu biến thân.
Ba con chằn tinh biến thành hình dạng cao lớn đến mười mấy mét của mình, thân hình sắc cạnh toát ra khí thế uy nghiêm khiếp người.
T.Rex giẫm lên trước vài bước, thân thể của nó cân ngang ra trên hai chân, cái đuôi như mũi khoan kia gập lại. Lớp giáp trên đùi trượt xuống, bao bọc lấy phần chân yếu ớt bên dưới, hình thành một đôi chân cực kỳ rắn chắc, cái đầu nó vặn vẹo quỷ dị, trượt vào vùng bên sườn của thân thể, miệng hơi há ra.
Hàn Kỳ Lân chạy tới, co rụt chân lại, biến thân mình thành một khối gần như thẳng tắp. Sau đó, nó nhún mình một cái rồi gắn chính bản thân vào vị trí trên “cổ” của T.Rex. Cùng lúc, trên tấm lưng của T.Rex mọc ra một cái đầu, trong giống đầu người, ngũ quan hoàn chỉnh, nhưng lại làm cho người ta cảm giác như thứ máy móc gì đó.
Cún bay tới, thân hình tách làm hai. Vùng hạ thân chụp lên cái đầu mọc ra kia, thành một cái mũ tinh xảo. Thượng thân với hai cánh bọc lại xung quanh đầu T.Rex hình thành một lớp giáp bền chắc.
Trương Linh Tuyền đã sớm biết hình dạng sơ sơ sau khi kết hợp, nhưng khi nó chính thức hiện ra trước mắt nàng, thật sự nàng vẫn phải ngẩn ngơ hồi lâu.
Còn Trương Hải thì thầm đắc ý. Cái ý tưởng điên khùng này cuối cùng cũng đã thành công rồi.
Đây vốn là một mẫu megazord trong series power rangers bên Mỹ trong giấc mơ. Hắn còn nhớ, series này có tên là Dino Thunder, có nghĩa là khủng long sấm sét. Hay bên Nhật Bản cũng có một series giống thế, gọi là Abaranger, mẫu kết hợp này cũng vì thế mà có tên là Abarenoh.
Thấy được kiệt tác trong tưởng tượng của người hiện đại, bây giờ đang đứng sừng sững trước mặt mình. Điều này làm Trương Hải có cảm giác như mình vừa biến thành “siêu nhân”, siêu nhân thời cổ đại!
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
20 chương
22 chương
340 chương
1157 chương
93 chương
154 chương
555 chương