Tác giả: Ngồi lâu rồi chân cứ tê Dịch: Duật Lam Diệp Thịnh nhìn cháu trai của mình, khẽ thở dài: “Thật sự dọn đi rồi, trong cái nhà này không còn có dấu vết sinh hoạt của Tiểu Tự nữa, có lẽ sau này, nó sẽ biến mất hoàn toàn, đến cả ông cũng không nhớ nó nữa.” “Có ý gì ạ?” Diệp Lan nghe không hiểu lời ông nội, lời nói này thật sự không lí giải được, Diệp Lan đứng dậy chạy lên tầng, mở cánh cửa căn phòng Phương Thành Tự ở. Phòng rất sạch sẽ, giống như có người cố ý dọn dẹp, song cả căn biệt thự nhà họ Diệp này đều sạch sẽ ngăn nắp, định kì có người đến dọn vệ sinh, vốn chẳng hiếm lạ gì, căn phòng Diệp Lan ở cũng rất sạch sẽ. Có điều lần đầu tiên Diệp Lan đến phòng Phương Thành Tự, mọi thứ bên trong đều giống như một căn phòng cho khách, trang trí hay thiết kế đều là kiểu phòng khách của nhà họ Diệp, mở cửa tủ quần áo ra, bên trong trống không, chẳng có một thứ gì. Nhưng ông nội nói không có dấu vết sinh hoạt thì có hơi quá, căn phòng này nói đến cùng cũng có người ở mấy năm, ít ra vẫn thấy được vài dấu vết chứng minh từng có người ở thật. Diệp Lan nhíu mày, đi đến căn phòng sát vách, là phòng chung của họ. Dọn dẹp rất gọn gàng, giống như không có người ở, tất nhiên, căn phòng này cũng chẳng có ai ở. Diệp Lan lần này thật sự tin rằng Phương Thành Tự dọn đi rồi. “Tin rồi?” “Cậu ta dọn đi đâu?” “Ông không biết,” Diệp Thịnh lắc đầu: “Tiểu Tự sẽ không nói với ông.” “Ông nội, ông và Phương Thành Tự đang giở trò gì vậy?” Diệp Lan đã hơi tức giận: “Cậu ta tính làm gì đây, lạt mềm buộc chặt ư?” Diệp Thịnh ngẩng đầu nhìn đứa cháu trai của mình, bỗng nghĩ đến bản thân rất nhiều năm về trước, khóe miệng thoáng qua nụ cười đau khổ: “Cháu còn nhớ ông nội Phương không?” “Ai cơ?” Lông mày Diệp Lan hơi cau lại, ngẫm nghĩ một lúc, trong số những người quen biết ở nhà họ Diệp không có ai là ông nội Phương. “Một người bạn cũ,” Diệp Thịnh chống gậy chầm chậm đứng lên, bước từng bước lên cầu thang, bóng lưng trông rất mệt mỏi: “Cháu không nhớ thì thôi, chỉ cần, chỉ cần ông vẫn còn nhớ…” Diệp Lan không muốn hỏi tiếp nữa, điện thoại kêu rồi. Một số điện thoại lạ, nhưng đây là số điện thoại cá nhân của hắn ta, những người biết không nhiều, Diệp Lan bắt máy. “Đang bận sao?” Diệp Lan nghe được giọng của Phương Thành Tự. “Cậu đang giở trò gì,” Diệp Lan lạnh giọng: “Bây giờ cậu đang ở đâu?” Phương Thành Tự ở đầu kia điện thoại cười, y nói: “Em nói em ở đâu thì anh sẽ đến đón em à? Giống như là người chồng đến nhà mẹ đón người vợ đang giận dỗi trong phim truyền hình ấy?” Diệp Lan im lặng. “Em biết là anh sẽ không đến đón em,” Phương Thành Tự không còn cười nữa, giọng nói dần bình thản: “Nhưng em về nhà mình thật.” “Cậu là một đứa trẻ mồ côi ở thôn Đào Nguyên, lấy đâu ra nhà mình,” Diệp Lan chế giễu: “Rốt cuộc thì cậu muốn làm gì?” “Có đấy,” Phương Thành Tự nhỏ giọng phản bác: “Em có ông nội, anh còn từng gặp nữa, chỉ là anh đã quên hết rồi, không còn ai nhớ nữa.” “Cậu đang nói nhảm gì đấy?” Trong lòng Diệp Lan cảm thấy kì quái, hôm nay ông nội có hơi khác thường, đến cả Phương Thành Tự cũng có vẻ như thế. “Anh cũng bảo rồi, em đang nói nhảm,” Phương Thành Tự nhẹ nhàng chuyển nội dung trò chuyện, nói sang vấn đề khác: “Tháng sau em sẽ trở về, đợi em về rồi gửi tin nhắn cho anh.” “Em sẽ đợi anh ở đu quay.” “Anh đến đó ngồi với em nhé?” Diệp Lan chẳng cần nghĩ đã từ chối. “Đến đi,” Phương Thành Tự khuyên hắn ta: “Đến rồi sẽ không để anh chịu thiệt đâu.” Diệp Lan đợi được điện thoại Phương Thành Tự gọi đến, vào một buổi chiều tối khi hắn ta chuẩn bị tan làm, tiếng chuông điện thoại vang lên, Diệp Lan cau mày nhận máy, đứng dưới tòa nhà lớn tập đoàn Diệp thị, hắn ta ngẩng đầu, nhìn thấy nửa mặt trời khuất sau chân trời, tia sáng còn sót phủ lên nhưng kiến trúc cao tầng, ngày đã sắp hết. “Em ở khu vui chơi Đồng Chân, hôm nay em bao toàn bộ rồi, đợi anh chỗ đu quay,” giọng Phương Thành Tự bình tĩnh: “Từ lúc này bắt đầu, em đợi anh đến mười hai giờ đêm nay.” “Tôi không rảnh,” Diệp Lan từ chối: “Tối nay tôi còn một bữa tiệc rất quan trọng.” Phương Thành Tự im lặng, Diệp Lan ngồi vào xe, tài xế khởi động máy, đợi nửa ngày, Diệp Lan cầm điện thoại nhìn, không hề cúp máy. “Em sẽ đợi anh.” Phương Thành Tự nói xong liền tắt. Tối đó đúng là Diệp Lan có một bữa tiệc, nhưng không hẳn là rất quan trọng, hắn ta chỉ không muốn đi mà thôi. Nhiều năm như thế, chuyện mà Phương Thành Tự muốn làm thì hắn ta đều tự động trái ý. Dù sao thì cũng đã quen rồi. Tuy rằng hắn ta biết Phương Thành Tự thật sự sẽ đợi mình ở khu vui chơi đến mười hai giờ, nhưng rồi sao nữa? Diệp Lan cầm ly rượu lắc nhẹ, đưa lên với đối tác đối diện, lúc tan tiệc vẫn chưa đến mười hai giờ, Diệp Lan gọi lái xe đến đưa hắn ta về nhà. Sau khi Phương Thành Tự dọn đi, mặc dù có mời dì giúp việc đến dọn dẹp và nấu ăn nhưng ông nội rất kiên quyết, không thích để dì giúp việc ở lại làm, sau bữa tối bọn họ đều phải tan làm về nhà, hắn ta không khuyên được, sợ ông nội ở một mình không tiện, bản thân sau khi tan làm không có việc gì về cơ bản đều ở nhà. Dạo gần đây hắn ta rất chịu khó về nhà, nhìn căn biệt thự đen kịt trước mắt, trong lòng Diệp Lan thoáng quá chút kì lạ, từ khi Phương Thành Tự dọn đi, lần đầu tiên Diệp Lan đẩy cảnh cửa lớn khi về nhà lại cảm thấy có hơi cô độc. Có vẻ như ông nội đã ngủ rồi, Diệp Lan mở đèn trong nhà như đuổi hết sự u ám đi, nâng tay xem thời gian, mười một giờ ba mươi sáu phút, giờ này hắn ta nên lên tầng tắm rửa, thay bộ quần áo bình thường, xử lí một vài tài liệu còn sót lại sau đó đi ngủ. Nhưng hôm nay Diệp Lan dường như có hơi sốt ruột, cũng không biết liệu có phải do đã uống nhiều rượu hay không, Diệp Lan không muốn lên tầng. Hắn ta rót một cốc nước ấm, đứng trước cửa sổ, nhìn về cửa lớn biệt thự uống từng chút một. Mười hai giờ rồi. Diệp Lan về phòng, trước khi đi ngủ nhìn điện thoại, đêm đã khuya, mười hai giờ cũng qua lâu rồi, mở nhật kí cuộc gọi lướt một lúc, hắn cũng không ấn số điện thoại đã gọi đến cho mình vào chập tối. Cứ nghĩ rằng Phương Thành Tự sẽ tiếp tục liên hệ với mình, nhưng từ hôm đó trở đi, Diệp Lan không còn nhận được điện thoại từ Phương Thành Tự nữa. Khi về nhà ăn cơm cùng ông nội, Diệp Thịnh cũng chưa từng mở miệng nhắc đến Phương Thành Tự, trong lòng Diệp Lan bắt đầu thấy buồn bực, nhưng lại không chủ động dò hỏi. Khoảng thời gian sau, hắn ta nhận được một món hàng gửi đến công ty, yêu cầu hắn ta chính mình kí nhận. Diệp Lan mở ra, đó là giấy thỏa thuận li hôn mà Phương Thành Tự đã kí. Phương Thành Tự để lại giấy thỏa thuận li hôn như vậy, người lại mất tích, Diệp Lan cười lạnh nhưng bực dọc trong lòng tăng mạnh, lần này không do dự bấm số gọi. Hắn ta không lưu số điện thoại Phương Thành Tự, thời gian đã lâu, nhật kí cuộc gọi có quá nhiều số điện thoại không lưu nhưng Diệp Lan vẫn có thể tìm đúng ngay số điện thoại của Phương Thành Tự, tựa như trong lúc vô tình bản thân đã ghi nhớ thật kĩ. Diệp Lan không nghĩ nhiều, lúc này đây trong lòng hắn ta chỉ toàn là tức giận, chỉ muốn phát tiết hết với Phương Thành Tự. “Alo.” “Phương Thành Tự,” giọng nói lạnh nhạt của Diệp Lan mang theo giận giữ: “Bây giờ ý cậu là gì.” “Nhận được đồ rồi à?” Phương Thành Tự bình thản: “Anh ký tên rồi chúng ta không còn quan hệ gì nữa.’ “Không gặp được cậu thì tôi sẽ không kí.” Diệp Lan quả quyết từ chối: “Phương Thành Tự, chơi tôi trong lòng bàn tay vui lắm phải không? Cậu muốn cưới thì cưới, muốn li thì li? Chỉ là một tờ thỏa thuận li hôn, những thứ linh tinh vớ vẩn giữa tôi và cậu chỉ một tờ thỏa thuận li hôn như thế này là có thể giải quyết rõ sao?” “Đúng mà, giữa chúng ta không phải chỉ vậy thôi à?” Phương Thành Tự nhẹ giọng hỏi lại. Diệp Lan bị nghẹn họng, im lặng. “Diệp Lan, anh muốn gặp em à?” Phương Thành Tự hỏi. “Cậu chưa tỉnh ngủ à Phương Thành Tự.” “Hì hì,” Phương Thành Tự cười khẽ, lát sau mới đáp: “Tỉnh rồi, tỉnh ngủ rồi, được thôi,” Y ngẫm nghĩ, nói: “Em gắng về sớm vậy, lúc đấy hẹn anh ở Cục dân chính.” Diệp Lan còn muốn nói gì đó, Phương Thành Tự lại không cho hắn ta cơ hội: “Cứ vậy đi, cúp đây.” Lần đầu tiên bị Phương Thành Tự thẳng thừng cúp điện thoại, Diệp Lan tức điên người ném điện thoại đi, trợ lí nghe thấy tiếng vang trong văn phòng Diệp Lan bị giật mình lại không dám đi vào hỏi thăm, lòng lo lắng, sếp Diệp đang tức giận chuyện gì vậy? Lần này Phương Thành Tự rất giữ lời, Diệp Lan không cần đợi lâu, bốn ngày sau, Diệp Lan nhận được điện thoại y gọi đến, y đợi hắn ta ở cổng Cục dân chính. Lúc nhận được cuộc gọi Diệp Lan đang họp, là một cuộc họp cổ đông khá quan trọng, nhưng hắn ta chẳng thèm nghĩ đã đứng dậy giữa buổi họp, gọi lái xe đi đến Cục dân chính, lúc phản ứng lại thì chỉ cảm thấy kinh ngạc cùng khó hiểu trước hành động của bản thân. Chắc là bị Phương Thành Tự chọc giận rồi, Diệp Lan nghĩ, cái tên này luôn không theo lẽ thường, mỗi một việc đều khiến cho bản thân tức gần chết lại chẳng biết làm sao. Ví như năm đó không biết đã dùng cách gì khiến cho ông nội ép mình kết hôn, ví như không quan tâm đến ý kiến của mình mà xuất hiện có đôi có cặp với mình trước mặt truyền thông, lại ví như nói biến mất liền biến mất. Y biến mất cả mấy tháng trời, bản thân không nhắc đến cũng thôi đi, không biết vì cớ gì mà những người xung quanh hắn ta cũng không có một ai nhắc đến y, kể cả ông nội ngày trước một câu nói rời không nổi chuyện Phương Thành Tự cũng vậy. Người xung quanh không nhắc, bản thân lại không thể hạ thấp mình mà nhắc đến cái người đàn ông ai ai cũng biết mình ghét cay ghét đắng này, trong thời gian mấy tháng, Phương Thành Tự gần như biến mất hẳn. Nhưng cũng là vì thế khiến cho Diệp Lan rất bực dọc, tâm trạng rối loạn. Có lẽ nhìn được sự gấp rút cùng bực bội của sếp, lái xe lái rất nhanh, quãng đường vốn dĩ mất khoảng một tiếng đồng hồ từ công ty đến Cục dân chính bị anh ta rút ngắn còn có nửa tiếng. Xe vừa dừng hẳn Diệp Lan đã mở cửa đi về phía Cục dân chính, lái xe nghiêng đầu nhìn hướng đi của sếp mà thấy khó hiểu, sếp là một người độc thân, không hiểu sao lại vội vội càng vàng đến cái chỗ Cục dân chính này để làm gì. Diệp Lan đi không vội, nhưng hắn ta cũng không nhìn thấy sự ngờ vực trong mắt lái xe. Hắn ta đi lên cầu thang, nhìn khắp bốn phía, ánh mắt dừng lại ở người đàn ông mặt áo trắng tay lỡ cùng quần đen. Hình như Phương Thành Tự gầy đi, quần áo mặc trên người y nhìn rộng hẳn ra, hai tay y đút trong túi, cúi đầu di chân trên đất, dáng vẻ giống như vô cùng nhàm chán. Diệp Lan nhìn y từ xa, điều chỉnh lại bước chân có hơi vội vã của mình, trưng ra vẻ mặt lạnh nhạt, thong thả đi đến gần y. Hôm nay không phải ngày lành tháng tốt gì, những người làm thủ tục trong Cục dân chính không nhiều lắm, Phương Thành Tự lại quen thuộc bước chân của Diệp Lan đến thế, hắn ta chưa đi đến Phương Thành Tự đã ngẩng đầu lên rồi. Phương Thành Tự nở một nụ cười tươi như thường lệ, trông rất lạc quan, rất thoải mái. “Đến rồi à.” Y cất lời chào Diệp Lan, giống như một người bạn bè vừa ngặp nhau vào ngày hôm qua. Diệp Lan ngây người, nét mặt thờ ơ tưởng chừng sụp đổ trong giây lát. Phương Thành Tự không đợi Diệp Lan đáp lời, tự lấy ra một tờ giấy trong túi, nói: “Đi thôi, sắp đến số của chúng ta rồi.” Dứt lời bèn đi về hướng cửa làm thủ tục. Diệp Lan không cất bước: “Tôi không đem giấy tờ.’ “À,” tay còn lại của Phương Thàng Tự rút ra hai quyển sổ màu đỏ từ trong túi, cầm trên tay nhưng không hề quay đầu lại: “Em đem rồi.” Diệp Lan không ngờ đến Phương Thành Tự chuẩn bị đầy đủ như vậy, bước chân hắn ta hơi do dự, nhưng cuối cùng cũng bình tĩnh bước theo phía sau Phương Thành Tự. Bọn họ đi đến trước cửa chuyên xử lí thủ tục li hôn đợi, trước mặt vẫn còn một đôi vợ chồng đang làm thủ tục, so với sự yên ả của hắn ta và Phương Thành Tự thì đôi vợ chồng trước mặt này tranh cãi khá gay gắt, đến tận lúc này người phụ nữ vẫn luôn khóc, người đàn ông mặt tràn đầy vẻ khó xử. Diệp Lan đứng phía sau cách Phương Thành Tự một bước chân, hắn ta cao hơn Phương Thành Tự, cúi xuống liền nhìn được đỉnh đầu đen đen cùng cái gáy không được trắng trẻo cho lắm của Phương Thành Tự. Tựa như Phương Thành Tự vẫn luôn là nhóc đen nhẻm kia, làn da rám nắng không trắng lại được nữa, dòng suy nghĩ của Diệp Lan đi hơi xa, hắn ta bỗng nhiên nhớ đến những ngày tháng vui vẻ cùng Phương Thành Tự ở thôn Đào Nguyên, cậu nhóc này đưa bọn họ đến dòng suối trong lành trong sơn động để tắm rửa, leo núi bắt chim trải nghiệm cuộc sống dân dã, chân tay y linh hoạt, trèo đèo lội suối, ở trong rừng sâu bắt cá. Nếu không phải khi ấy y nói muốn đến thành phố lớn thăm mình, có lẽ bây giờ y vẫn là một cậu nhóc hoang dã nơi sơn động nhỉ… “Đến rồi.” Giọng Phương Thành Tự cắt đứt mạch suy nghĩ của Diệp Lan, cặp vợ chồng phía trước không biết đã nhận chứng nhận li hôn đi từ bao giờ, phía trước cửa sổ trống không đang đợi hai người họ. Bước chân Diệp Lan khựng lại, hắn ta gọi Phương Thành Tự, miệng nhanh hơn não: “Cậu nghĩ kĩ rồi? Li hôn thật? Dù sao cũng còn thời hạn một năm, tôi cũng không phải kẻ không giữ lời, đợi hết năm nay…” Phương Thành Tự quay đầu, sắc mặt thờ ơ, y bình tĩnh ngắt lời Diệp Lan: “Anh có thể đợi, em không đợi được nữa.” Diệp Lan cảm thấy mặt mình bị đánh rất đau, mình thế mà lại nói ra lời níu kéo, hắn ta ảo não bước nhanh về phía trước, giật mạnh lấy giấy tờ trong tay Phương Thàn Tự đập lên trước cửa, lạnh giọng nói với nhân viên công tác: “Li hôn.” Chẳng mất mười mấy phút, trên tay hai người mỗi người cầm một quyển chứng nhận li hôn. Vẫn là dáng vẻ bước đi một trước một sau, có điều lần này là Diệp Lan đi phía trước, thậm chí hắn ta còn đi hơi nhanh, giống như phía sau có ai đang đuổi theo hắn ta vậy. Phương Thành Tự tiện tay nhét chứng nhận li hôn vào trong túi, ra khỏi cửa Cục dân chính, nhìn Diệp Lan bước nhanh đến xe đậu bên cạnh, lái xe mở cửa cho hắn ta, Phương Thanh Tự cao giọng gọi Diệp Lan. “Diệp Lan, sau này anh chăm sóc bản thân cho tốt, ra ngoài cố gắng đừng tự mình lại xe.” Diệp Lan đứng thẳng, nghiêng đầu nhìn y, không nói một lời. Phương Thành Tự vươn tay về phía hắn ta vẫy vẫy, y lại cười, nụ cười dưới ánh nắng trong trẻo như nước suối thôn Đào Nguyên: “Tạm biệt.” Diệp Lan cúi người ngồi vào xe. Cuộc sống tựa như lại trở về bình thường, mấy ngày liền Diệp lan không về nhà, hắn ta ở lại căn nhà trước kia của mình, hắn ta không biết phải nói sự thật chuyện mình và Phương Thành Tự li hôn cho ông nội thế nào, hắn ta sợ kích thích ông nội, ông nội đã lớn tuổi rồi. Diệp Lan tựa lên sofa phía sau bàn làm việc, hai mắt nhìn chằm chằm vào chứng nhận li hôn trên bàn, cảm giác bực bội ngày một tăng, hắn ta vơ lấy chứng nhận li hôn ném vào ngăn tủ dưới bàn. Thời gian qua rất nhanh, đặc biệt là những khi bận rộn, năm nay hạng mục của Diệp thị rất nhiều, Diệp Lan bay khắp trong ngoài nước, đến gần tết vẫn đang bận bàn hạng mục, trùng hợp đến quốc gia Lâm Kỳ ở, hắn ta bèn dành thời gian đến thăm cậu ấy. Hắn ta có thói quen ra ngoài dẫn theo lái xe, người lái xe này đã theo hắn ta nhiều năm, lái xe ổn lại không lắm lời, rất vừa ý Diệp Lan. Diệp Lan tựa đầu lên ghế da thật phía sau, có chút mệt nhọc xoa thái dương: “Đến nhà Lâm Kỳ.” Lái xe hiểu ý, lái đi. Lâm Kỳ không ngờ đến Diệp Lan đột nhiên ghé thăm, nhưng cậu ấy rất vui vẻ, mời hắn ta vào nhà, hăng hái gọi vợ mình Uyển Uyển lấy rượu ra, anh em hai người đã rất lâu không cùng uống rượu rồi. Uyển Uyển theo lời đến kho rượu lấy vài bình rượu quý lên, tiện dặn người làm trong nhà chuẩn bị thêm đồ ăn, sau đó ôm theo con xuống tầng ngồi ở bên cạnh. Diệp Lan uống chút rượu, khó chịu trong lòng bị tan đi ít nhiều, hắn ta nhìn đứa nhỏ được Uyển Uyển ôm trong lòng muốn trêu chọc, vươn tay chạm nhé má đứa bé, Lâm Kỳ thấy vui vẻ, cười ha ha nói: “Cậu coi cậu kìa, thích trẻ con như thế thì mau tìm người kết hôn sinh một đứa đi, đỡ phải cả bó tuổi rồi còn độc thân một mình, bọn tớ đều gấp thay cậu rồi đó.” Diệp Lan ngây ngốc, hắn ta quay đầu nhìn Lâm Kỳ, nói: “Tớ li hôn rồi.” “Li hôn?” Mặt Lầm Kỳ đầy vẻ kinh ngạc: “Cậu li hôn với ai? Đùa à? Cậu còn không kết hôn thì li cái gì? Chả nhẽ cậu lén tụi tớ kết hôn hả?” Mới đầu Diệp Lan còn cho rằng Lâm Kỳ đang đùa, nhưng hắn ta xoay người, thấy nét mặt Uyển Uyển cũng vô cùng ngờ vực, Diệp Lan cảm thấy có gì đó không đúng: “Tớ chưa kết hôn á?” “Cậu uống say rồi à?” Lâm Kỳ cười lớn, ngón tay thon dài chỉ mấy chai rượu trống không trên bàn: “Không ngờ nha, mới bao lâu chưa gặp mà tửu lượng cậu trở nên kém vậy? Cậu kết hôn đâu ra? Tớ nói này, có phải cậu thèm kết hôn đến ngu luôn rồi không, ha ha, còn li hôn nữa, cậu nghĩ mà xem, năm đó hồi phục sau tai nạn xe xong cậu luôn bận rộn thế cơ mà.” Diệp Lan mở miệng, hắn ta nhìn chằm chằm Lâm Kỳ, mở miệng hỏi từng câu từng chữ: “Tớ kết hôn với Phương Thành Tự mà.” Lần này đến Lâm Kỳ nghi ngờ: “Phương Thành Tự? Là ai?” Diệp Lan không biết là ai uống say rồi, có lẽ bọn họ đều đã say. Hắn ta không biết bản thân đã đi ra khỏi nhà Lâm Kỳ như thế nào, vô tri vô giác lên xe, dặn dò lái xe mở điều hòa trong xe thấp nhất, hắn ta nghĩ, bình tĩnh nào. Thời tiết mùa đông lạnh cóng khiến tay lái xe hơi tê, vì an toàn của sếp, cũng vì bản thân còn đang phải chịu tội, lái xe không thể không mở miệng: “Sếp à, nhiệt độ điều hòa quá thấp rồi.” “Chỉnh cao lên đi,” tiếng Diệp Lan truyền đến: “Cậu biết Phương Thành Tự không?” Lái xe lắc đầu, ngẫm nghĩ một lát rồi đáp: “Là khách hàng của sếp sao?” “Tôi kết hôn chưa?” Diệp Lan lại hỏi. “Sao sếp lại hỏi chuyện này?” Lái xe cười: “Tôi theo cạnh sếp mấy năm rồi, chưa thấy sếp có ai ưng cả, đổi lại là chủ tịch* Diệp thì giục gấp lắm.” *chủ tịch ở đây là Chủ tịch Hội đồng quản trị, khác với chủ tịch Diệp Lan. Chủ tịch Diệp là Diệp Thịnh, Diệp Lan không còn tâm trạng bàn chuyện làm ăn, hắn ta gọi cho trợ lí, hắn ta muốn về nước ngay lập tức. Hắn ta gấp gáp về nước, đi thẳng đến biệt thự nhà họ Diệp, Diệp Thịnh vừa ăn xong bữa tối, nhìn thấy hắn ta có chút ngạc nhiên: “Sao bây giờ đã về rồi? Không phải nói là hạng mục chưa hoàn thành ư?” “Ông nội, ông có còn nhớ Phương Thành Tự không?” Diệp Lan đứng trước cửa, không quan tâm đến mái tóc đầy mồ hôi do vội vã của mình, hắn mở cửa hỏi Diệp Thịnh. “Phương Thành Tự?” Diệp Thịnh cau mày: “Đó là ai?” Trái tim Diệp Lan như bị treo thêm tảng đá to đang dần dần chìm xuống, hắn ta xoay người, lao thẳng lên tầng. Căn phòng Phương Thành Tự tầng ở trên tầng sạch sẽ, giống như dáng vẻ chưa từng có người ở, mở phòng ngủ chính cũng y như vậy, những dấu vết từng có người ở dường như đều bị xóa sạch. Diệp Lan khó tin quay đầu, Diệp Thịnh đứng phía sau hắn ta, không thể hiểu được hành động của hắn: “Những căn phòng này đều là để không, sao thế, có phải mất gì rồi không? Quan trọng chứ? Ông bảo dì quét dọn để ý cho cháu, sau cháu có thể chạy nhanh thế, chân cháu, tai nạn…” “Để không ạ?” Diệp Lan đứng trong phòng, tay nắm chặt dần: “Ông nội, ở đây rõ ràng có người sống, ông quên rồi sao? Phương Thành Tự cậu ta ở đây, ở đấy mấy năm liền, chúng cháu từng kết hôn, li hôn rồi, cháu không dám nói với ông, ông nội, sao ông lại quên mất cậu ta chứ?” Diệp Lan nhìn chằm chằm ông nội hắn ta, nhìn thấy sự mờ mịt trong mắt ông càng nhiều thêm, cuối cùng hắn ta từ bỏ, suy sụp ngồi trên ghế sofa, lại phát hiện trên bàn trà xuất hiện mấy tờ báo của vài năm trước. Người thừa kế tập đoàn Diệp thị đột nhiên gặp phải tai nạn xe, chưa rõ sống chết! Tin tức bắt mắt trên tiêu đề đập thẳng vào mắt Diệp Lan, hắn ta vươn tay cầm tờ báo vội vàng đọc. “Đây là báo từ năm năm trước rồi, căn phòng này không có ai ở, dì quét dọn không chú ý nên để rớt lại,” Diệp Thịnh chống gậy đứng bên cạnh hắn ta, ánh mắt nhìn về cháu trai tràn ngập vui mừng, thấp giọng an ủi: “Được rồi, đều đã qua cả, tuy rằng năm đó rất nguy hiểm, bác sĩ cũng nói cháu có thể sống tiếp là một kì tích… Nhưng ông vẫn luôn biết, trên người cháu sẽ xảy ra kì tích.” Bàn tay cầm báo của Diệp Lan siết lại, ngón tay trắng bệch. Diệp Lan cảm thấy có lẽ hắn ta thật sự đã mơ một giấc mơ, chỉ không biết rằng có Phương Thành Tự là mơ hay không có y mới là mơ. Tất cả mọi người đều không nhớ rằng có người này, tất cả mọi người đều không nhớ thứ gì liên quan đến Phương Thành Tự, chỉ có hắn ta, chỉ có hắn ta nhớ. Ông nội không nhớ nữa, Lâm Kỳ không nhớ nữa, Uyển Uyển không nhớ nữa… Tất cả mọi người đều không nhớ nữa, Diệp Lan giống như một kẻ bệnh thần kinh hỏi những người xung quanh, hỏi họ có còn nhớ Phương Thành Tự không, vẻ mặt mọi người đều ngờ vực, hỏi lại Diệp Lan rằng Phương Thành Tự là ai? Thật sự không còn ai nhớ nữa, Phương Thành Tự tựa như biến mất khỏi thế giới này, không để lại một chút dấu vết nào, trong mắt tất cả mọi người, Diệp Lan chưa từng kết hôn. Vị trí thôn Đào Nguyên đã mờ nhạt dần trong trí nhớ của Diệp Lan, nhưng chỉ cần bỏ tiền thì sẽ luôn có cách để đi vào, máy bay tàu siêu tốc tàu hỏa luân phiên nhau, người tao nhã đến thế nào rồi cũng chẳng nhắc nổi hai chữ hình tượng nữa, Diệp Lan mặc trên mình bộ đồ nhăn nhúm, quần áo hơi dính dớp bước xuống từ xe khách, theo con đường lái xe chỉ mà thuê một chiếc ba bánh, lắc lư cả một đường tiến về hướng thôn Đào Nguyên. “Chào chú,” Diệp Lan ngồi phía sau ông chú lái xe ba bánh, hỏi ông ta: “Chú quen Phương Thành Tự không?” “Ai?” Ông chú kia to giọng nói: “Chưa từng nghe đến, cậu này đến tìm người hả? Thôn chúng ta không có cái người này, cũng có thể là do tôi không biết đến tên thật đó,” Ông chú cười tươi tắn, nói tiếp: “Thôn chúng tôi đều gọi tên thân mật cả.” Lời này khiến trái tim thấp thỏm bất an của Diệp Lan nảy ra một chút vui mừng. Men theo con đường trong kí ức đến “nhà” của Phương Thành Tự mới phát hiện nơi đó là một khoảng rừng, ở đây chẳng kiếm đâu ra căn nhà nào. “Chỗ này đã khi nào có người ở đâu, luôn là núi đó.” Người dân trong thôn nói vậy. Diệp Lan ở trên bờ vực của sự sụp đổ, tiết trời ngày càng lạnh, trái tim hắn ta cũng lạnh dần theo, sốt ruột đi loanh quanh tại chỗ mấy vòng, cất bước đi về hướng khe suối ở hẻm núi trong trí nhớ. Không biết đã đi bao lâu, chân bước hụt, Diệp Lan suýt nữa ngã xuống lại cảm nhận có người kéo cánh tay mình lại. Diệp Lan ngẩng đầu, gương mặt hơi cam chịu của Phương Thành Tự đập vào mắt, Diệp Lan chẳng còn quan tâm tư thế này có phải sắp ngã hay không, đưa tay nắm chặt lấy cánh tay Phương Thành Tự, lúc này cả hai người đều không đứng vững, cùng nhau ngã vào nền đất đầy tuyết. Diệp Lan chẳng thèm để ý gì nữa, nắm tay Phương Thành Tự không chịu buông, nhìn chằm chằm vào y, giọng nói như nghiến chặt răng: “Tôi biết mà, tôi biết mà, đây đều là chiêu trò của cậu, cậu vẫn ở đây, cậu nhất định vẫn còn ở đây.” “Đứng dậy trước đã.” Phương Thành Tự vỗ lưng Diệp Lan. Diệp Lan khựng lại chốc lát, bò từ dưới đất lên, sau đó kéo Phương Thành Tự cùng đứng dậy. Sắc mặt Diệp Lan vô cùng xấu, giây phút này hắn ta chắc chắn đây đều là mấy trò quỷ của Phương Thành Tự bày ra, chắc chắn là y đã cùng ông nội, Lâm Kỳ và mọi người lừa chính mình, chuyện này… chuyện này… tên đàn ông thâm độc xảo trá, lòng Diệp Lan căm phẫn nghĩ thế. “Em không lừa anh,” Phương Thành Tự dường như nhìn sắc mặt liền hiểu hắn ta đang nghĩ gì, y tiến lên phía trước mấy bước, tìm một tảng đá ngồi xuống, vẫy tay với Diệp Lan: “Anh đi qua đây.” Diệp Lan bị đoạn đường chênh vênh này làm cho mệt mỏi đến hết sức chịu đựng, tuy rằng rất căm phẫn nhưng chẳng có tinh thần nào để nói mấy lời mắng mỏ, hắn ta nghe lời ngồi xuống bên cạnh Phương Thành Tự. Phương Thành Tự vỗ ngực chính mình, quay đầu nhìn Diệp Lan, đôi mắt như sáng rực lên trong đêm tối: “Anh nghe này.” Diệp Lan không hiểu, ngồi yên không cử động. “Nghe đi,” Phương Thành Tự nói lại lần nữa. Diệp Lan khom lưng, mặt hơi đỏ, cũng hơi kì quái, nhưng vẫn áp tai lên ngực Phương Thành Tự. Tích tắc, tích tắc, tích tắc. Tiếng đồng hồ, dường như đang đếm ngược. Diệp Lan nghi ngờ chính mình nghe nhầm rồi. “Anh không nghe nhầm,” Phương Thành Tự nhẹ nhàng đẩy đầu hắn ta ra, khóe miệng mang nét cười: “Chính là tích tắc, tiếng đếm ngược của mạng sống.” “Có ý gì,” Hô hấp Diệp Lan tăng nhanh dần: “Cái gì mà tiếng mạng sống đếm ngược! Cậu lại đang giở trò gì!” “Đừng luôn nổi giận như thế,” Phương Thành Tự dịu dàng vỗ đầu hắn ta: “Cứ thế này mãi, sau này biết tìm người yêu kiểu gì đây.” “Rốt cuộc chuyện này là sao!” Diệp Lan muốn gạt tay Phương Thành Tự ra, lại chợt cảm thấy không nỡ. “Trên đời có thần, khắc có con của thần. Con thần cứu người, dùng mạng đổi mạng,” Giọng Phương Thành Tự rất nhẹ, nhẹ như làn gió nhỏ lướt qua hẻm núi, nếu như không cẩn thận lắng nghe thì sẽ chẳng thể nhận ra: “Nhưng cuối cùng vẫn là trái với sinh tử luân hồi, vì thế không thể nào ghi nhớ.” “Nhưng mà tôi nhớ! Tôi nhớ!” Lúc này Diệp Lan đã hiểu hết tất cả, đứng vụt lên, nét mặt kích động: “Tôi không quan tâm người khác, tôi nhớ, chỉ cần tôi nhớ thì bọn họ đều…” “Không kịp nữa.” Phương Thành Tự ngẩng đầu nhìn hắn ta, lặp lại một lần: “Không kịp nữa rồi, Diệp Lan, anh không yêu em, em không còn thời gian nữa.” “Tôi… đều đến giờ phút này rồi, cậu còn nói yêu hay không yêu gì…” Nếp nhăn giữa hai hàng lông mày của Diệp Lan đã rất sâu. “Thần có tình yêu.” Phương Thành Tự nói: “Anh không sai, anh chỉ không yêu em. Sau này, đừng tự mình lái xe nữa, Diệp Lan, không gặp lại.” Diệp Lan không kịp níu kéo, hắn ta nghe thấy tiếng tích tắc cuối cùng, người trước mắt dần trở nên trong suốt, biến mất hoàn toàn. Gian phòng tiếp khách số hai của tập đoàn Diệp thị biến thành phòng làm việc của Diệp Lan, hắn ta ngồi trước cửa sổ, nghiêng đầu là có thể nhìn thấy đu quay cao ngất kia, có người từng nói, đấy là nơi gần với thần nhất, Diệp Lan khẽ cười, tầm mắt rơi vào tấm ảnh bị gấp chỉ lộ ra một nửa trên bàn. Một bức ảnh rất kì lạ, trên đó trống không. Người ra vào phòng làm việc của Diệp Lan đều thấy tấm ảnh này rất kì lạ, mỗi lần hỏi đến chỉ nhận được một câu miêu tả nhàn nhạt từ Diệp Lan: “Trong ấy có con của thần.” HẾT.