Không xong! ngủ quên rồi!!
Chương 4
Tại thời diểm Ulrich vội vàng truy đuổi Tổ Vũ, phía bên kia A Lai cũng ngay lập tức nhận được tin tức truyền về.
Ulrich một bên điều khiển phi hành khí đi theo binh lính phía dưới, một bên liên lạc cùng A Lai, nghe xong kết quả thẩm vấn liền kinh ngạc nói:"Chúng không có đồng lõa?"
A Lai gật gật đầu:"Ân."
Cũng không phải Ulrich không tin năng lực làm việc của hắn, nhưng kết quả thẩm vấn như này thì thật...."Người xác định lời bọn họ nói là sự thật?"
"Đương nhiên, là ta tự mình thẩm vấn."
A Lai tự mình ra trận, Ulrich cũng tự nhiên liền tin kết quả thẩm vấn, nhưng nếu thật là như vậy thì sự tình sẽ trở nên càng thêm phiền toái:"Nếu không phải người của bọn họ, còn ai có thể đúng lúc xuất hiện ở chỗ này đem đồ mang đi? Chẳng lẽ là người của Khoa Khảo Đội?"
Phải biết rằng nơi đây cũng không phải tinh cầu nào khác mà chính là mẫu tinh của nhân loại - địa cầu a!
Địa cầu bị phong tỏa nhiều năm như vậy, trừ bỏ Khoa Khảo Đội đã vất vả trải qua tầng tầng xin phép mới vào được, còn ai có thể tiến vào?
Còn đám tinh tế hải tặc kia, nếu không phải có nội ứng bên trong lợi dụng sơ hở hỗ trợ, bọn họ cũng không có biện pháp đột phá tuyến phong tỏa của quân tuần tra.
"Hẳn là không có khả năng." A Lai lắc đầu:" Người của Khoa Khảo Đội là sau khi rời khỏi địa cầu mới bị tập kích, danh sách nhân viên của bọn họ cũng không có chỗ thiếu hụt."
Nếu không phải lần này nghiên cứu trên địa cầu của Khoa Khảo Đội có tiến triển mang tính đột phá, bọn họ cũng sẽ không bị người theo dõi.
Phi thuyền của Khoa Khảo Đội bị tinh tế hải tặc đánh cướp, tất cả đều bị bắt, may mắn là cố chủ của đám tinh tế hải tặc đó yêu cầu mang toàn bộ nhân viên nghiên cứu mang đi nên mới không hạ sát thủ, bằng không nhưng người này cũng không đợi được đến lúc bọn họ tới cứu viện.
Nhưng Khoa Khảo Đội trước khi bị bắt đã hướng về phía quân tuần tra báo nguy, quân tuần tra nhận được tin liền ngay lập tức cho quân đi đến địa điểm phát sinh sự việc, mà bên kia bọn tinh tế hải tặc sớm đã lui theo lộ tuyến định sẵn lại vừa lúc gặp phải quân chi viện từ chủ tinh chạy tới, vốn phụ trách bảo vệ Khoa Khảo Đội trở về chủ tinh - cũng chính là bộ đội của đám Ulrich bọn họ.
Chỉ có thể nói là đám tinh tế hải tặc xui xẻo, vốn dĩ bọn họ đã nhận được lộ tuyến của hộ vệ đội, có thể tránh đi. Nhưng cố tình trên đường tới đội hộ vệ lại gặp phải một mảnh thiên thạch, vì tránh né thiên thạch bọn họ đành phải đi lệch khỏi lộ tuyến ban đầu, mà lộ tuyến vừa mới sửa đổi lại vừa lúc tương đồng với đường đi của đám hải tặc, hai bên liền cứ như vậy đụng phải.
Đám tinh tế hải tặc này thực lực không yếu, nhưng cùng quân tinh anh của bộ đội so sánh thì quả thực không cùng một cấp bậc, thật mau liền rơi vào thế yếu. Đầu lĩnh hải tặc thấy tình thế không ổn liền mang theo vật mục tiêu chạy trốn, A Lai phái người truy kích phi thuyền của chúng, lại không nghĩ tới việc chúng thấy chạy không thoát liền đem đồ ném đi.
Hơn nữa đám hải tặc kia cũng không phải muốn bảo vệ rương ấp trứng hay muốn tìm trở về giải mật mã lấy đồ bên trong, căn cứ vào khẩu cung của đối phương, ngay từ đầu nhân vật sau màn đã ra lệnh cho bọn hắn, trong tình huống không có cách nào mang rươnt ấp trứng trở về liền lập tức tiêu hủy.
"May mắn là vì chúng không mở được rương ấp trứng nên mới đem nó ném, bằng không nếu như mấy quả trứng trong đó bị lấy ra, liền xong đời."
Bọn họ cảm thấy thật may mắn, may là khóa của rương ấp trứng là khóa gen, chỉ có người thiết lập khóa mới có thể mở ra còn lại không có biện pháp, cho nên trứng rơi vào tay hải tặc mấy ngày liền vẫn không bị lấy ra.
"Đại khái hắn cho rằng đem rương ấp trứng thả rơi từ trên cao như vậy sẽ làm nó rơi hỏng. Chỉ cần rương ấp hỏng rồi, trứng bên trong cũng xong đời, kết quả không nghĩ tới rương ấp trứng cư nhiên rơi vào trong nước."
"Ta cũng không lo lắng về độ vững chắc của rương ấp trứng. Dù sao nó là được đặc biệt chế tạo, đừng nói là từ độ cao hơn vạn mét rơi xuống, cho dù có cao gấp đôi, cái rương cũng sẽ không sứt sẹo tí nào."
Ulrich thở dài.
"Ta hiện tại chỉ li lắng chúng ta có thể hay không tìm về rương ấp trứng cùng trứng bên trong."
"Sẽ tìm được, chủ hạm bên kia chẳng phải đã theo dõi sát sao bộ phận ngoài không gian rồi sao? Còn phái thêm quân chi viện đến nữa. Chỉ cần người nọ còn ở trên địa cầu thì nhất định sẽ tìm ra."
Mà người đang bị bọn họ nhắc đi nhắc lại mãi, Tổ Vũ lúc này đang đối mặt với tiểu sinh mạng mới chào đời, mắt to trừng mắt nhỏ.
Tổ Vũ dùng thuật súc địa thành thốn đi đường hồi lâu, vốn là tính một hơi liền đi khỏi tòa sơn mạch này, kết quả mắt thấy liền sắp đi ra ngoài, lại nghe được rương ấp trứng truyền đến âm thanh "cùm cụp".
Thanh âm kia rất nhỏ, cộng với việc Tổ Vũ một đường đều dọc theo bờ suối mà đi, nếu không phải hắn cũng đủ tai thính mắt tinh, chỉ sợ cũng sẽ bỏ qua.
Hơn nữa đối với loại âm thanh quen thuộc này, hắn sẽ không nhận sai.
Ở thời điểm hắn còn cùng tộc nhóm ở bên nhau, mỗi năm đều sẽ nghe được thanh âm như vậy.
Thanh âm tiểu chim thủy tổ phá xác.
Tổ Vũ vội vàng đem rương ấp trứng buông xuống, nhìn chằm chằm vào bên trong ổ cửa sổ, quả trứng lớn nhất trong đó đột nhiên xuất hiện một vết nứt rõ ràng.
Vết nứt còn đang tiếp tục lan rộng, cẩn thận một chút, cho dù là cách rương ấp trứng cũng có thể nghe được động tĩnh bên trong.
Tổ Vũ vô cùng cẩn thận, không có ý định mở rương ấp trứng ra. Trứng bên trong cũng không biết là của giống loài gì, nếu là mấy cái dòng giống sâu bọ, mặc kệ cái này có phải là từ Trung Hoa mà hay không, Tổ Vũ nhất định sẽ giết chết nó!
Thanh âm vỏ trứng vỡ vụn không ngừng vang lên, vết nứt cũng càng ngày càng dài. Theo vết rách dài ra, khe hở cũng to lên, Tổ Vũ đã mơ hồ thấy được bên trong khe hở lộ ra một ít lông tóc ướt át.
Xuyên qua khe hở, Tổ Vũ nhìn thấy cái kia hẳn là lông tơ của loài chim, trong lòng nhiều ít cũng nhẹ nhàng thở ra, ít nhất xem ra tiểu gia hỏa này cũng không phải là quái vật đáng sợ gì.
Cũng không biết là loài chim gì, trứng sinh ra lại to như vậy, chắc không phải là đà điểu biến dị đi?
Hắn ở chỗ này suy đoán lung tung, tiểu sinh mệnh sắp ra đời tựa hồ ở trong rương ấp trứng nghẹn lâu rồi, phi thường không kiên nhẫn đột nhiên đạp một chân, trực tiếp đá ra một cái lỗ trên vỏ trứng, lộ ra một cái gót chân nhỏ cũng đồng dạng lông xù xù.
Tổ Vũ nhìn thấy cái chân xù xù kia, liền ngây ngẩn cả người.
Loại này phát triển không đúng a, vì cái gì rõ ràng là dung mạo loài chim, nhưng xem cái chân nho nhỏ kia còn có đệm thịt hồng hồng, rõ ràng là chỉ có thú non mới có a.
Không đợi Tổ Vũ rối rắm lâu lắm, tiểu sinh mệnh trong trứng cuối cùng cũng phá tan cửa ải khó khăn cuối cùng, đội một khối vỏ trứng, từ trong trứng lộ ra một đôi mắt tròn xoe.
Tiểu gia hỏa sau khi ló đầu ra khỏi vỏ trứng cũng không để ý tới Tổ Vũ ở phía sau, tiếp tục cùng vỏ trứng phấn đấu, giãy giụa mấy cái, cuối cùng cũng có thể từ trong vỏ trứng thất thểu bò ra.
Lúc rời khỏi vỏ trứng, tiểu gia hỏa đứng không vững, trực tiếp té ngã, ghé vào rương ấp trứng non nớt hừ hừ vài tiếng, nó vẫy vẫy đôi cánh nhỏ đầy thịt thưa thớt lông tơ, đứng lên.
Thời điểm ngẩng đầu, vừa lúc cùng Tổ Vũ bên ngoài bốn mắt nhìn nhau.
Tổ Vũ rốt cuộc cũng thấy rõ ràng gương mặt thật của nó.
Trong rương ấp trứng là độ ấm thích hợp nhất để ấp trứng, tiểu gia hỏa lăn lộn nửa ngày bên trong, chất nhầy dính trên người lúc từ trong trứng đi ra đã khô không sai biệt lắm, điều này làm lông tơ thưa thớt trên người nó thoạt nhìn xõa tung không ít, cũng làm bộ dáng của nó rõ ràng lên.
Đây là một con sinh vật kì quái, có đầu cùng cánh của chim ưng, lại có thân hình tương tự sư tử.
Tuy rằng chưa gặp qua nhưng Tổ Vũ cũng được biết đến loại sinh vật này, giống như trong phim điện ảnh cùng tiểu thuyết internet mà hắn từng xem.
Griffin, một loại sinh vật thần kì chỉ tồn tại trong tưởng tượng của nhân loại.
Sinh vật kì dị cấp truyền thuyết cứ như vậy xuất hiện trước mắt Tổ Vũ, ngay cả Tổ Vũ thân là chim thủy tổ đều cảm thấy không thể tưởng tượng.
Mà trong rương ấp trứng, tiểu gia hỏa Griffin hư hư thực thực, sau khi nhìn đến Tổ Vũ liền đình chỉ mọi hành động, ngồi xổm một chỗ, nghiêng đầu nhỏ nhìn hắn một lúc liền hướng về phía hắn mà đi qua.
Đám Ulrich chỉ biết rương ấp trứng dùng khóa gen, trừ bỏ người đặt gen gỉa thiết thì không ai có thể mở ra, lại không biết rương ấp trứng tuy không thể mở ra từ bên ngoài, lại có thể vô cùng dễ dàng mở ra từ bên trong.
Cơ hồ tại thời điểm tiểu Griffin đụng tới cửa sổ trong suốt, rương ấp trứng cũng đi theo phát ra một tiếng cụp giòn vang, vốn dĩ không có cách nào mở được rương ấp trứng lúc này liền thần kì hé ra một khe hở.
Đồng thời, rương ấp trứng cũng phát ra âm thanh cảnh báo "Tất tất tất tất" dồn dập. Cảnh báo này là phòng ngừa lúc trứng nở ra không có người chú ý mà đặt ra, thanh âm thực vang dội, ồn ào đến mức lỗ tai phát đau.
Ồn ào đến mức Tổ Vũ không thể không đem rương ấp trứng mở ra, lấy tiểu Griffin ra khỏi rương, thuận tiện lần nữa đóng lại cửa rương mới khiến âm thanh kia dừng lại.
Vì thế cũng liền diễn ra một màn mắt to trừng mắt nhỏ phía trước.
Cái đầu của tiểu Griffin không lớn, nhưng so sánh với chim non bình thường thì cũng không phải nhỏ, trọng lượng cũng thực khả quan, một bàn tay của Tổ Vũ cũng vô pháp cầm lấy nó, chỉ có thể lấy hai tay đỡ lấy.
Đại khái là bởi vì sau khi sinh ra nhìn thấy vật thể sống đầu tiên chính là Tổ Vũ, tiểu Griffin đối với hắn tỏ ra rất thân cận, thanh thản ổn định ngồi trong lòng bàn tay của hắn, đầu nhỏ dán vào một bên ngón cái, lộc cộc lộc cộc cọ.
Sắc mặt Tổ Vũ liền cổ quái lên.
Thân là một con đại yêu quái, vẫn là đại yêu quái cấp bậc tiền sử, Tổ Vũ không chỉ tinh thông nhân ngữ, khủng long ngữ, liền điểu ngữ cùng thú ngữ cũng hiểu một ít, đặc biệt là điểu ngữ, những năm tháng ngụy trang loài chim nơi nơi du ngoạn kia cũng khiến hắn đại khái hiểu được tiếng kêu của loài chim có ý tứ gì.
Giống hiện tại, thanh âm tiểu Griffin phát ra, chính là cùng loại "mụ mụ", "đói bụng" linh tinh ý tứ.
Hiển nhiên, tiểu Griffin đụng phải chim non tình tiết, nhận nhầm Tổ Vũ thành mẫu thân.
Tổ Vũ không có ý định sửa đúng sai lầm của tiểu Griffin. Kinh nghiệm trước kia sớm nói cho hắn, các ấu tể* tuổi này chỉ có thể đơn giản biểu đạt ý nghĩ của mình, lại hoàn toàn nghe không hiểu lời người khác nói, vậy nên dù hắn có sửa cũng như không.
*ấu tể:=con non(mình dùng từ này cho sát nghĩa, nghe cũng phù hợp hơn)
Nghe ra nó là đang kêu đói, bụng Tổ Vũ bỗng phát ra tiếng lộc cộc lộc cộc, hắn cũng đói.
Đem tiểu Griffin đặt trên rương ấp trứng, Tổ Vũ từ trong tay áo càn khôn lấy ra không ít đồ ăn vặt mà hắn cất giấu từ trước, suy nghĩ nửa ngày vẫn không dám cho nó ăn đám thực phẩm bị bỏ không biết nhiều ít chất phụ gia này, chỉ có thể tại chỗ bắt mấy con châu chấu trốn trong bụi cỏ.
Lại nói tiếp từ khi hắn biến thành người đến giờ cũng chưa ăn qua côn trùng, ai khiến cho đồ ăn của nhân loại ngon đến vậy đâu.
Đem châu chấu đưa đến trước mặt tiểu Griffin, một con bị niết giữa hai ngón tay của Tổ Vũ, trong tay còn nắm mấy con châu chấu còn đang nhảy loạn. Tiểu Griffin dùng mỏ nhọn mổ mổ mấy cái mới đem con mồi một ngụm nuốt xuống.
Tác giả có lời muốn nói: Tổ Vũ: Thật nhiều năm không ăn sâu.
........
Truyện khác cùng thể loại
320 chương
35 chương
22 chương
109 chương
102 chương