Đưa nàng về lại thư phòng, Trần Duyên diệu dàng đặt nữ nhân nằm nghĩ. Từ trong túi trữ vật lấy ra lọ nhỏ, đỏ lên tay một viên linh đan màu lục lớn như long nhãn. Từ luồn mộc hệ linh khí mãnh liệt tản mát xung quanh. Đở nàng ngồi dậy, nhẹ nhàng đưa viên linh đan trước mặt nàng. -Không được, thiếp chỉ bị thương nhẹ thứ này… Mặc dù đây là lần đầu tiên nàng trông thấy, nhưng cảm nhận luồn linh khí dào dạt cũng đủ để mường tượng ra được thứ này không phải vật phàm. Tưởng Lệ suy đoán không sai, viên linh đan kia khiến hắn tổn hao không ít gia sản. Dù là tu sĩ Trúc Cơ kì cũng phải luyến tiếc khi phục dụng, Mộc Thương Đan linh đan cấp hai Đinh đẵng chuyên trị nội thương cực kì hiệu quả. -Còn không mau phục dụng, không lẽ chưa trở thành đạo lữ của ta đã không chịu nghe lời. Trần Duyên nghiêm mặt giả đò giận dữ. -Ừm. Nàng có chút đỏ mặt gật đầu, ngoan ngoãn mở ngọc miệng tiếp nhận Trần Duyên đưa vào linh đan. Tiếp nhận đan dược từ tay hắn Tưởng Lệ liền phát hiện tên vô sĩ này không chỉ đơn thuần giúp nàng phục dụng. Đan được vào miệng ngay lập tức liền tan ra thành chất lỏng lưu hương nhẹ nhàng tan vào cơ thể. Chưa kịp hưởng thụ do đan dược mang lại thì chiếc lưỡi đinh hương của nàng đã bị hắn chơi đùa. Mắt ngọc kiều mị liếc nhìn, Trần Duyên không hề cảm thấy tội lỗi, nở nụ cười xấu xa càng ra sức chơi đùa. Bên trong miệng không ngừng bị ngón tay hắn thăm dò, ban đầu còn có chút khó chịu nhưng dần nàng trở nên không bài trừ cảm giác kì lạ này. -Nương tử rất ngoan, rất biết nghe lời tướng công. Hắn hết sức hài lòng, Tưởng Lệ dù chưa hết thái độ lãnh cảm nhưng chưa hề trái ý hắn bao giờ. -Nàng mau tỉnh dưỡng thật tốt để còn hầu hạ tướng công nữa chứ. Tặng nàng một nụ hôn thật sâu Trần Duyên nhanh chóng rời khỏi. Tưởng Lệ đắp chăn qua đầu, nàng cố gắng chìm vào giấc ngủ nhưng không thể. Hương vị nam nhân xâm lấn tâm trí khiến nàng không thể ngừng nghỉ về hắn. Trở lại gian phòng Trần Duyên nhận ra điều khác thường, trước khi rời khỏi hắn đã cố ý đặt một viên đá nhỏ trước cửa. Giờ đây viên đá đã bị dời ra xa, chắc chắn cánh cửa này đã bị mở ra sau khi hắn đi khỏi. -Hử? -Không ngờ tên này dám ở lại đây chờ ta quay về. Tiếng động nhỏ vọng ra. Tia thần thức lẳng lặng truyền vào phòng, đương nhiên đúng như hắn dự đoán, bên trong có người. Tuy nhiên hắn không cô độc, có nhiều hơn một kẻ đã phục sẵn trong chăn chỉ chờ đợi Trần Duyên bước vào.(nói tới đây chắc đủ hiểu rùi) Nhận ra kẻ ẩn núp Trần Duyên không khỏi kinh hỉ, hắn bình thản mở cửa vờ như chưa biết chuyện gì xảy ra. Bước nhanh tới giường, vén lên bức màng mỏng, hai tiểu la lị đã chờ sẵn nơi đó nhào tới ôm chặt lấy thân thể nam nhân. -Hai tiểu thê tử đáng yêu của ta, có phải các nàng đã thật sự gấp không chịu được phải không? -Đáng ghét, thiếp đâu phải là nữ nhân như vậy. -Tỉ tỉ nói đúng, chúng thiếp chỉ là đảng phụ của chàng khi lên giường thôi. Nhị nữ không khỏi nhõng nhẻo, dù có bao nhiêu phong tao khi cùng hắn xung trận nhưng trước mặt người khác các nàng cũng chỉ là nữ hài thuần khiết. -Ta biết ta biết hai nàng chính là tiểu bảo bối của ta. -Lần này có phải mang tới cho tướng công điều bất ngờ không phải sao? An ủi tiểu nữ hài, mắt tặc của hắn không quên nhìn xuống thứ bị lớp chăn dày che bên dưới. -Đúng vậy, hôm nay tỉ muội thiếp muốn cho tướng công điều bất ngờ. Nhưng mà chàng không được lật ra xem. -Có điều ta phải được phép sờ thử chứ. Hai tỉ muội dùng ánh mắt ngơ ngác nhìn nhau một hồi, làm ra vẻ đăm chiêu suy nghĩ cuối cùng cũng gật đầu chấp nhận lời kiến nghị của hắn. -Ừm để ta sờ thử xem. Tay heo không ngần ngại mà luồn vào bên trong. Xúc cảm mềm mại làm hắn có cảm giác lâng lâng, từng tiếng thở mệt nhọc bên ngoài có thể dễ dàng nghe thấy. Nhị nữ thì lại không ngừng hồi hộp muốn biết hắn có thật sự tìm ra đáp án. -Cái này là gì nhỉ? -Ah ta biết rồi có phải các nàng tặng ta màn thầu? Bàn tay nắm chặt thứ to lớn non mềm không ngừng xoa nắn làm Trần Duyên đột ngột nói ra ý nghĩ của mình. Nhìn thấy nhị nữ lắc đầu phủ định, lại lần nữa hắn tiếp tục tìm kiếm. -Không lẽ là một trái banh? -Thiên tài địa bảo? -Cái gì cũng không phải, chẳng lẽ các nàng tặng ta sủng vật chăng? Nhị nữ liên tục lắc đầu miệng không ngớt cười, chỉ tội cho người nằm bên trong thật sự muốn khóc. Bị hắn không ngừng xâm lược mà chỉ có thể cắn răng chịu đựng. -Ta biết bên trong này là gì rồi. -Là cái gì chàng mau nói đi. Hắn cười gian sảo chỉ tay xuống đũng quần -Nhưng hai nàng làm ta khó chịu đứng ngồi không yên, không thể tập trung nhớ ra được thứ bên trong là gì. -Chàng không được lừa gạt chúng ta nha. Nhị nữ không hề đắn đo tiến lại gần, đặt tay lên hạ thể nhưng không quên một câu nhắc nhở. -Đương nhiên, tướng công của nàng già trẻ chưa lừa gạt ai. Có lời xác nhận từ trượng phu nhị nữ không nghi ngờ mà chăm sóc hắn tiểu mệnh căn. -Hahaha đúng các nàng kỉ nghệ càng lúc càng tiến bộ. Cự long lọt vào nơi ôn duẫn nhưng tay hắn cũng không yên. Nữ nhân bên trong không ngừng bị hắn đùa nghịch hạ thân khiến tắm chăn phủ bên trên không ngừng rung động. -Ahahahah…. Cuối cùng nàng đã không thể nhẫn nại được nữa, lật tung chiếc chăn, ngọc thể ẩm ướt. Bên dưới hạ thể, đã bị Trần Duyên chơi đùa thành một mảnh lầy lội. -Ah thì ra là Kim Liên, không ngờ kẻ nấp trong đó lại là nàng. Hắn vô sĩ, giả mặt ngu ngơ như thể gặp bất ngờ. Bản tính dâm phụ tiềm tàng trong người được hắn kích phát. Đãng phụ như thể thú hoang vồ lấy Trần Duyên như thể muốn xé xác hắn. -Hừ đãng phụ, nàng muốn ta lộng nàng sao? Dù Kim Liên có mãnh liệt bao nhiêu cũng không có khả năng chống lại hắn. Một tay bắt lấy nàng đè xuống giường, nữ nhân điên cuồng giẫy dụa, cặp mắt nàng đã trắng dã, thần trí không còn tỉnh táo. -Tướng công, xin chàng hãy nương tay với sư tỉ. -Tỉ ấy vì lời thề lần trước đã mấy năm nay quyết không để nam nhân đụng vào người, tìm lấy nơi hẻo lánh mà ẩn cư. Biết được đãng phụ này không ngờ lại một lòng si mê khiến Trần Duyên thương tiếc. Nhưng nhìn thấy tình cảnh của nàng càng làm hắn khó hiểu. -Sư tỉ trời sinh vốn là Dâm Thể, tối thích hợp cho công pháp song tu. Nhưng không biết tại sao nhiều năm về trước dâm tính trong người bộc phát, khiến cho thần trí không còn tỉnh táo. Nếu không có nam nhân giao hợp liền sẽ chịu nỗi đau giày vò sống không bằng chết. Chính hắn cũng không tưởng tượng được những năm này Kim Liên phải sống ra sao. Bị dâm độc dày vò mỗi đêm nhưng vẫn cắn răng chịu đựng chờ đợi, chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ khiến hắn phải xiêu lòng. -Kim Liên thời gian này ta đã phải bắt nàng chịu khổ rồi. Thả lỏng tay, Kim Liên thừa cơ thoát ra. Mĩ mạo đỏ ửng, từng hơi thở nặng nhọc, nàng điên cuồng lao vào người hắn. Đẩy ngã Trần Duyên mĩ phụ như mãnh thú khát mồi lần mò tới cự long. Phía trên dù rất thèm muốn cùng hắn giao hoang nhưng dục vọng khiến nàng không còn khống chế thân thể. Nhìn thấy đãng phụ không thể đưa hắn mệnh căn vào tiểu điền loa của nàng Trần Duyên chủ động đẩy mạnh eo cọp. -Ahhhhhhhhhhh. Tiếng rú thảm thiết kéo dài. -Hờ… hờ…hờ… Kim Liên điên cuồng nhún nhẩy, tiểu cô nương của nàng không ngừng phun ra nuốt vào cự long khủng bố. Trần Duyên vốn không phải chỉ là ngựa giống, hắn không ngần ngại mà thưởng thức mĩ thể phồn thịnh này. Ngực to lớn lại cực kì săn chắc như hai đại cầu không ngừng lên xuống theo thừng nhịp nhún nhảy. Mông phì gợi cảm, chúng như thể vật đàn hồi bật lên bật xuống giữa hai chân hắn. Giao hoang càng lâu Trần Duyên cảm nhận được ý thức của nàng dần quay lại. Đôi chân rã rời khiến mĩ phụ không thể chèo chống với tần suất cao độ như trước mà thường xuyên phải dùng hai tay chống đở ngọc thể. Nhưng tên xấu xa kia làm sao có thể dễ dàng buông tha. Mỗi lần nàng kiệt sức hắn lại đẩy mạnh khiến cự long đánh mạnh vào hoa tâm, mỗi lần như vậy đều khiến nàng cuồng khiếu. -Hahaha nữa… nhanh cho thiếp… ah mạnh hơn… -Đãng phụ, nàng muốn ta tiếp tục lộng nàng nữa sao? Thật sự Trần Duyên đã nghiện tiểu điền loa của nữ nhân này. Cự long của hắn sau khi tiến vào như thể bên trong có hàng vạn xúc tu liên tục cọ xát khiến hắn phải mừng rỡ không thôi. Dâm lực từ người nàng lại mãnh liệt phát ra hòa cùng Thiên Hạ Hồng Lô mang lại cho hắn cảm giác kì lạ khó tả. -Nam nhân khác chắc hẳn không chịu được nàng đúng không? -Chàng nói không sai. Tên tướng công kia của thiếp chỉ biết nhún người vài cái liền phún xuất khiến cho bao năm qua thiếp chưa một lần được thỏa mãn. Đãng phụ lại lần nữa lâm vào mê man, thứ duy nhất nàng biết được chính là tầm hoang. -Phu nhân, trượng phu của sư tỉ chính là Bát Trưởng Lão. Lệ Lệ bên cạnh giúp hắn bóp vai liền tiện miệng nói ra. -Cái gì là tên súc sinh đó sao? -Hahaha Thanh Thiên ơi là Thanh Thiên cánh tay của ngươi, quyền lực của ngươi vì ta mà phế. Giờ đây cả nữ nhân của ngươi cũng bị ta nắm giữ. Không nghĩ khi ngươi biết được sự thật này liền sẽ ra sao. Hắn không khỏi khoái chí.