Trần Duyên càng làm quan trọng càng khiến Tưởng Lệ lo lắng, nàng đã gấp không chịu được. -Chàng còn không mau nói ra, chẳng lẽ có việc gì muốn giấu luôn cả thiếp. Tưởng Lệ không còn vẻ băng lãnh thường ngày, từ lúc thấy Trần Duyên không ngừng nhìn chăm chăm tam nữ suốt dọc đường thật sự khiến nàng không vui. Dù cả hai chưa hề làm chuyện mà cặp phu thê nào cũng làm (các đạo hữu chắc cũng biết rồi ta không nói thêm nữa) nhưng trong thâm tâm nàng đã coi hắn là đạo lữ. Như bao nữ nhân khác, nàng không muốn trượng phu lừa dối mình. -Nếu như nàng đã nôn nóng tới vậy thì ta cũng không làm khó nàng. Chỉ cần nàng hôn ta một cái tất cả những điều trượng phu biết đều không một chút gì giữ lại. Nghe thấy điều kiện của hắn khiến nàng có chút chần chừ, trước đây rất nhiều lần hắn cùng nàng đụng chạm nhưng tất cả đều do Trần Duyên tập kích bất ngờ, nhưng lần này lại chính nàng chủ động không khỏi lo lắng. Bước tới gần, mắt nhắm chặt để mặt Trần Duyên tùy ý làm bậy. Ôm chặt lấy nữ nhân kiều diễm, Trần Duyên hôn nàng thật sâu. Chiếc lưỡi xấu xa không ngừng càn quét miệng ngọc. Bên dưới thư án, hai tiểu la lị trông thấy cảnh tượng trên không khỏi ý dâm đại động. Càng mạnh tay với tiểu mệnh căn của hắn. Vừa hôn mĩ nhân băng tuyết đồng thời được nhị nữ chăm sóc khiến hắn không thể kiềm chế mà phóng xuất tinh hoa lên người hai tiểu la lị. Buông ra nữ nhân mắt còn nhắm nghiến Trần Duyên không khỏi khoái trá ngồi xuống, nhận thấy Trần Duyên đã sớm ngừng lại Tưởng Lệ có chút thất vọng, lấy cho bản thân mộc tọa ngồi xuống. Sau khi biết được từ hắn nữ nhân không khỏi trầm tư. -Chàng đã quyết định chống đỡ bên phe nào? -Nàng nghĩ sao? Hắn nhìn nàng chăm chú mỉm cười, lời nói như muốn cho Tưởng Lệ đồng thời hai tiểu la lị bên dưới. Đang ân cần giúp hắn làm sạch tiểu mệnh căn cũng ngẫn đầu chăm chú nghe quyết định của hắn. -Hahaha đương nhiên là ta sẽ không nâng đỡ đám nam nhân ẻo lã kia rồi.Tới đây cũng không ngoài dự đoán của nàng, tuy Tưởng Lệ không thích hắn chăm chú những cô nương kia nhưng thân là nữ nhân nàng cung đồng tình với chủ ý của hắn. -Tiểu thê tử chẳng lẽ nàng không muốn ở lại một đêm cùng trượng phu sao? Tưởng Lệ sau một hồi hàn huyên cũng muốn cáo lui, nhưng nghe lời mời gọi của hắn cũng khiến nàng có chút chần chừ nhưng liền nhanh chóng rời đi. Nhìn bóng lưng nàng Trần Duyên không khỏi cười khoái trá. Phất tay, cửa tự động khép chặt, bên dưới án thư thật sự là cảnh tượng ướt át. Hai tiểu la lị đã thật sự không thể kiềm chế được dục vọng, không ngừng an ủi cho nhau. -Hai nàng dám vui vẻ mà không có ta sao. Trần Duyên mạnh tay đánh vào đồn bộ Lệ Lệ, đang trong lúc hứng tình cơn đau bất ngờ ập tới khiến nàng hét lớn. Ba…ba…ba từng tiếng vỗ lớn khiến kiều đồn no tròn đỏ ửng, tiểu la lị không ngừng kêu rên. Nhưng nàng lại không hề từ chối, thậm chí là cố gắng nâng cao kiều đồn để Trần Duyên dễ dàng hành hạ. Chứng kiến tỉ tỉ trên mặt thống khổ xen giữa là tia khoái cảm khiến Liễu Liễu cũng có chút ước ao. Nàng chủ động chống hai tay xuống đất như tiểu cẩu, đẩy cao kiều đồn trên miệng không khỏi phát ra dâm ngữ. -Phu quân, tiểu đảng phụ của chàng cũng muốn bản thân bị trừng phạt. Cầu xin chàng hãy hành hạ dâm phụ này đi. -Hahaha đêm nay ta sẽ cho hai đảng phụ nàng được dục tiên dục tử. Cự long giận dữ xâm nhập tiểu điền loa Liễu Liễu, từng cú nhấp hông kết hợp cùng những cái đánh mạnh khiến nàng đắm chìm trong dục vọng. Sau một hồi đại chiến, như thường lệ nhị nữ lại phải lên tiếng cầu xin. Nhưng hắn làm sao để nữ nhân dễ dàng bỏ chạy, những lời van xin càng khiến Trần Duyên trở nên điên cuồng. -Ah… dừng lại, tỉ muội chúng thiếp thật sự không thể nào chịu thêm được nữa… -Nhẹ… nhẹ… Cuối cùng sau nhiều lần van nài hắn cũng đã phóng xuất tinh hoa vào trong hạ thể nhị nữ, hưởng thụ ấm áp do hắn mang lại hai tiểu la lị ngất đi tròng vòng tay ôm ấp của hắn.