Xiết chặt hai nữ nhân da thịt non mềm vào trong lòng ngực, Trần Duyên khoái trá chiêm ngưỡng Linh Diệp nhảy múa. Những đường cong quyến rũ, chiếc eo mềm dẻo như tiểu xà kết hợp đồn bộ vễn cao cùng cặp bạch thố no tròn khiến hắn không thể rời mắt. Nhưng làm Trần Duyên không khỏi hưng phấn là mĩ nhân chỉ khoát lên người lớp vải mỏng manh để thấy được giữa hai chân của nàng tinh hoa của hắn bắn vào khi nãy đang rĩ ra. Không quên chính sự Trần Duyên nhẹ nhàng xoa hạ thể đã sưng đỏ của Linh Diệu. Mĩ phụ cơn đau được xoa dịu không tự chủ mà rên nhẹ, nhận thấy hắn đang chằm chằm nhìn ngắm khiến nàng mừng rỡ xen kẻ chút ngượng ngùng. -Đãng phụ của ta, có phải tới lúc nàng khai toàn bộ sự thật phải không? Bỗng nhiên hắn hơi mạnh tay khiến nàng không ngờ tới ánh mắt kiều mị giận dỗi. -Hừ tướng công chỉ biết bắt nạt thiếp, thường ngày đãng phụ này có bao giờ dám trái ý sắc lang chàng. Đãng phụ không khỏi dâm ý khởi hiện, dù thương thế chưa lành nhưng khiến hắn mê say là điều khiến nàng vui sướng nhất. Bị nữ nhân trêu chọc cự long có dấu hiệu phục hồi sinh khí, Hạ Thảo trở người biết chủ nhân đang bàn chuyện hệ trọng liền ngoan ngoãn chăm sóc cự long làm Trần Duyên khoan khoái. -Hiện nay Hợp Hoang Môn tuy bề… bề ngoài ngày càng lớn mạnh nhưng bên trong luôn đấu đá không… ngừng. Nàng phải dùng hết sức lực mới nói hết câu, tất cả là do tên sắc lang Trần Duyên kia không muốn để yên cho nàng. Hắn vừa nghe mĩ phụ kể lại vừa không ngừng chơi đùa đại bạch thỏ. -Hử là nội chiến sao? -Không sai là nội chiến giữa thế lực ban chủ cùng Thái Thượng Trưởng Lão. Trong môn phái kiên kị nhất là đồng môn tương tàn, nếu như không giải quyết thích hợp rất có khả năng môn phái tự động phân hóa thậm chí là tự thân hủy diệt. -Mọi chuyện bắt đầu cách đây ngàn năm, khi tông chủ bây giờ chỉ là một tiểu đệ tử. Lúc đó Hợp Hoang Môn chính là thiên đường cho nam tu, có khi một tên đồng thời chiếm giữ mười thậm chí còn nhiều hơn đỉnh lô nếu như hắn có thể. Công pháp lấy âm bổ dương đã sát hại không biết bao nhiêu vị tiền bối phải ngã xuống khi cơ thể bị chính nam nhân mình rút kiệt. Kể tới đây nàng liền nghiến răng đủ để hiểu trước kia Hợp Hoang Môn không phải thứ tốt lành gì. -Nhưng mọi thứ đã thay đổi, môn chủ một lần thất lạc gặp được cơ duyên cực lớn. -Chẳng lẽ là một thứ công pháp cực kì lợi hại?? Trần Duyên phỏng đoán, nếu như không phải hắn cũng không nghĩ ra thứ có thể làm cho nữ đệ tử trong Hợp Hoang Môn đủ sức đứng lên chóng lại bọn nam tu tinh trùng lên não kia (ừ thì cũng chung một giuộc mà ^-^). -Đúng như tướng công suy đoán, môn chủ tìm ra một thứ công pháp kì lạ, đó chính là Bách Hạc Chầu Phượng Công. Là công pháp song tu chỉ dành cho nữ nhân. Với công pháp này hiện nay tất cả nữ tiền bối Trúc Cơ kì trở lên trong tông môn đều là đỉnh lô của môn chủ. -Là thật sao? Hắn không khỏi kinh hãi, dù Hợp Hoang Môn không thể so sánh cùng Ma Kiếm Tông nhưng ngàn năm bồi dưỡng tu sĩ Trúc Cơ khẳng định không hề ít. -Chẳng lẽ những lão bất tử kia không ngăn cản nàng ta lại sao? -Làm sao mấy lão bất tử đó không muốn, thậm chí là không khỏi thèm khát ngọc thể của nàng nhưng tới khi mấy lão nhận ra thì môn chủ đã đột phá trở thành một trong những tu sĩ Kim Đan hiếm hoi của môn phái suốt nhiều ngàn năm qua. Mĩ phụ kể lại không giấu được vẻ tự đắc như thể kẻ đó chính là nàng. Giờ đây Trần Duyên đã hiểu rõ, không phải tông môn muốn hắn đi giao hảo với Hợp Hoang Môn mà là tỏ rõ lập trường nâng đỡ một trong hai thế lực trở thành chủ nhân của môn phái thật sự. Sáng ngày hôm sau Trần Duyên liền quyết định xuất hành, dù tam nữ muốn đi theo nhưng hắn lấy cớ là để các nàng ở lại bồi dưỡng linh thảo. Nhưng thật ra lần này đi vào lãnh địa của môn phái khác khẳng định không thể tùy ý làm bậy. Dù hắn cố tình tới điểm hẹn từ rất sớm nhưng trước đại môn nữ nhân lạnh lùng đã ở đó từ bao giờ. -Hahaha ta cho rằng bản thân đã xuất hành không trễ, không không ngờ Tưởng sư muội đã tới trước một bước. -Không có gì chỉ là ta muốn đại sư huynh phải phí công chờ đợi thôi. Giọng nói của nàng lạnh băng không lộ ra chút gì cảm xúc, biết tính cách của nữ nhân này khó lòng thay đổi một sớm một chiều Trần Duyên quyết định không nói lời nào mà nhanh chóng lên đường. Từ Ma Kiếm Tông nếu nhanh chân thì cũng mất không mười ngày thì cũng nữa tháng mới tới được Hợp Hoang Môn. Cả hai tuy nói là đồng hành nhưng vô cùng kiệm lời, Tưởng Lệ chỉ nhất quyết theo phía sau hắn.