Sau mấy ngày đêm cuối cùng hắn cũng đành buông thả, hiện nay tu luyện đã bước tới giai đoạn thắt cổ chai dù có cưỡng ép cũng không mang lại lợi ích gì. Ra ngoài lịch luyện biết đâu dựa vào chiến đấu mà cảm ngộ được tia chân ý mà đột phá. Nghĩ là làm, vừa đứng lên trùng hợp là Trần Duyên cảm nhận được có người xâm nhập phòng hộ trận pháp. Nhưng kẻ này có vẻ như cố ý để hắn phát hiện, hiên ngang đi vào. Mở ra thạch môn thu hồi ảo trận, hắn muốn tận mắt chứng kiến kẻ nào lại cả gan không ý tứ phạm vào điều kiên kị của tu sĩ này. Trong làn sương thân hình nữ uyển chuyển bước từng bước nhẹ nhàng tới gần. Mĩ mục lạnh băng không chút cảm xúc, thanh bào thướt tha ôm chặt lấy đôi ngọc thố dài miên man đủ làm nam nhân phải ngày đêm mong nhớ. -Bái kiến đại sư huynh. Thiếu nữ mãnh khãnh hơi nghiêng người. -Thì ra là Tưởng sư muội. Chẳng lẽ sư muội lại dùng kế sách này vì chỉ muốn gặp mặt ta sao. Nữ nhân kia không ai ngoài Tưởng Lệ, kẻ đứng đầu trong kì tuyển nhận đệ tử lần trước, cũng chính là nữ nhân mà hắn nhắm tới. Không để tên sư huynh vô sĩ này tiếp tục mơ tưởng, nàng cất giọng lạnh như băng. -Đã nhiều tháng qua tông môn đã gửi đi ba lần truyền tin phù nhưng không thấy Trần sư huynh hồi đáp, sợ rằng ngươi gặp chuyện chẳng lành muội được tông môn bàn giao tới đây. -Nhưng có vẻ Trần sư huynh không hề có điều gì bất ổn. Nghe tới đây không khỏi khiến Trần Duyên chột dạ, gần đây động phủ gần như phong bế. Hắn muốn toàn tâm toàn ý họa pháp trận không muốn kẻ khác làm phiền. Nhìn bên ngoài cửa động đúng là có ba tấm truyền tin phù dán chặt bên ngoài, thì ra tông môn muốn hắn “đi sứ”. Điều này cũng không có gì bất ngờ, giữa các tông môn luôn có mối quan hệ vi diệu, lệ thuộc, giao hảo, đồng minh, kẻ thù… việc cử ra đệ tử giao lưu cũng chỉ là muốn thâm dò đối thủ hay thể hiện thiện chí. Không ngờ lần này Trần Duyên lại được tông môn ban lệnh đồng hành cùng Tưởng Lệ. Mục tiêu hướng tới không đâu khác chính là Hợp Hoang Môn. Nhắc tới đây kí ức với chúng nữ lại ào ạt tràn về nhất là cặp song sinh tỉ muội Lệ Lệ, Liễu Liễu không khỏi khiến hắn mong chờ. -E hèm. Mãi lo suy tư Trần Duyên quên đi sự tồn tại mĩ nhân trước mặt khiến nàng không thể không khó chịu. -Ahaha đa tạ Tưởng sư muội đã tới báo tin. Giờ thìn ngày mai sẽ xuất hành. Từ đây tới Hợp Hoang Môn không xa chúng ta cứ thong thả mà lịch lãm. Nàng không phản bác quay người rời đi. -Hợp Hoang Môn sao. Trần Duyên mỉm cười nghiền ngẫm, hắn không tin trong tình cảnh nước sôi lửa bỏng này tông môn chỉ đơn thuần cử hắn giao hảo. -Dù sao ta cũng nên nắm một chút tình hình. Trở lại động phủ, ai biết rõ hang thỏ hơn thỏ nữa chứ. Ôm mẫu nữ Linh Diệu, Linh Diệp vào lòng. -Hai nàng mau nói cho tướng công biết tình hình của Hợp Hoang Môn giờ ra sao. Được hắn chiều chuộng khiến Linh Diệp tâm tư thiếu nữ nổi dậy, nàng ôm thật chặt, hít thật sâu mùi hương từ người hắn như thể hưởng thụ. Mĩ phụ kế bên cũng nũng nịu không rời dùng đôi gò bồng đảo cao vút đè ép tay hắn. -Chúng thiếp không nói cho chàng biết đâu. -Vậy hai nàng muốn ta làm gì đây? Trần Duyên nở nụ cười dâm tà, hắn làm sao không biết ý nghĩ của hai nàng nhưng làm bộ ngây thơ hỏi ngược. -Hay là để bản công tử khiến hai đãng phụ của ta phải thành thật khai báo. Dứt lời hắn như mãnh thú động tình lao vào bầy cừu đáng thương. Có điều diễn biến lại không đúng kịch bản, cừu non không những không hoảng sợ mà cao hứng lao vào vòng chiến. -Ah…ah chàng còn không mau lại đây, bên trong mẹ con thiếp đang rất trống rỗng khó chịu. Thiếu nữ như đồng tình, nàng không ngừng đưa ngón tay ra vào hạ thể của mẫu thân, tay còn lại cũng chỉ có thể tự an ủi mình, ánh mắt nhìn hắn không khỏi van nài. -Hahaha Tiểu Diệp nương tử, nàng cũng cảm thấy khó chịu nữa sao? -Tướng công thiếp muốn chàng, dù nằm mơ mẹ con thiếp cũng muốn được chàng ban ơn mưa móc. Thiếu nữ đã nói không ra hơi, bên dưới hạ thể đã không ngừng ướt át. Nhưng Trần Duyên sao có thể cho hai dâm nữ này được toại nguyện. Hắn nở nụ cười xấu xa bước tới trước mắt Linh Diệu, cự long sừng sững không ngừng cạy môi nàng. -Đãng phụ còn không nhanh giúp tướng công chăm sóc mệnh căn, nàng không thấy tiểu nữ của nàng đang sốt ruột chờ đợi sao? Mĩ phụ gương mặt phớt hồng đánh mắt qua nhi nữ, Linh Diệp có vẻ như không thể nào thỏa mãn với một ngón tay, nàng không khỏi dùng ánh mắt tội nghiệp cổ vũ mẫu thân. -Hahaha nàng nghe lời như vậy mới là đãng phụ dâm đãng nhất của Trần Duyên ta. Linh Diệu được hắn cổ vủ càng không khỏi ra sức, miệng ngọc không ngừng chăm sóc cự long. Hương vị quen thuộc khiến nàng không kiềm được mà phúng xuất. -Tiểu Diệp, mẫu thân hư của nàng dám không nghe tướng công mà sung sướng một mình, còn không nhanh trừng phạt. Thiếu nữ phía sau đang không ngừng chơi đùa hạ thể mẫu thân thì bị nàng phúng xuất khắp người. Được Trần Duyên khích lệ nàng liền dùng chiếc lưỡi đinh hương thay ngón tay mà không ngừng xâm nhập. Phía trước có Trần Duyên, hạ thể thì bị nữ nhi không ngừng chơi đùa cuối cũng mĩ phụ cũng mở miệng van nài. -Ah… tướng công, thiếp không thể chịu được nữa, thiếp muốn cự long của chàng lấp đầy tiểu… Chứng kiến đãng phụ đã thấm đẫm nước mắt Trần Duyên biết bản thân đã hơi quá đà mà không cảm nhận tâm tư của nàng. Rút ra cự long từ miệng nàng, hắn vỗ nhẹ đầu Linh Diệp, hiểu chuyện thiếu nữ lùi lại muốn nhường nam nhân cho mẫu thân thì chính nàng cũng không thể chạy thoát. Một tay vỗ mạnh lên đồn bộ căng tròn khiến mĩ phụ không khỏi rên rĩ. Đỡ hai chân ngọc của nàng lên vai cự long từ từ xâm nhấp tiểu điền loa. Cảm giác bị hắn điền đầy khiến nàng ngay lập tức phóng xuất. Nhưng dục vọng bị Trần Duyên châm ngòi lại không hề giảm, nàng điên cuồng đẩy hông khiến cự long dập mạnh vào hoa tâm liên hồi. Tay kia Trần sắc lang cũng không hề rỗi rãi, hắn ôm chặt eo thon Linh Diệp trao nàng nụ hôn thật sâu. Thiếu nữ đáng thương bị Trần Duyên nghiêm lệnh không được để bản thân ngừng an ủi hạ thể, nàng vừa cùng lưỡi của hắn chơi trò đuổi bắt, bên dưới tay ngọc không ngừng ra vào hạ thể chính mình, nếu không phải Trần Duyên ôm chặt lấy eo thì tiểu mĩ phụ đã không thể trụ vững. -Ah…ah sướng… sướng quá, chàng chơi thiếp sướng muốn chết. Thiếp muốn phúng… phúng xuất. Mĩ phụ gào hét điên cuồng, hạ thể bị Trần Duyên ra vào tới mức tê dại. Biết nàng đã không thể tái chiến hắn liền đẩy ngã nữ nhân đang điên cuồng rên rĩ trong tay. Cơ thể mềm mại như rắn nước của thiếu nữ khiến Trần Duyên xoa nắn không muốn rời tay. Nhìn thấy mĩ nhân hạ thân đã ước đẵm tự lúc nào Trần Duyên cũng không đánh lòng để nàng chịu dằn vặt. Ngay lập tức ngón tay mãnh khãnh kia được thay thế bằng cự long thô to khiến nàng không kịp phòng bị mà dâm đãng rên rĩ. Điều hắn không ngờ là nữ nhân ngày thường như cừu ngoan được hắn không ngừng dạy dỗ mà giờ đây dám chống lại. Nàng trở người chiếm thế chủ động, tiểu điên loa tham lam không ngừng phun ra nuốt vào cự long sau từng nhịp nhún nhảy. Chuyện gì đến cũng phải đến. Cuối cùng cũng không bị “cháy” kịch bản, nhị nữ đều đổ gục. Thậm chí phải cầu cứu hảo tỉ muội Hạ Thảo mới mong chế ngự được ngựa giống như hắn. Tinh hoa cuối cùng cũng được Trần Duyên lần lượt phún xuất vào hạ thể ba nàng, hắn như vị chúa tể nhìn xuống nữ nhân của mình xích lõa van xin.