Hơn nữa ngày trôi qua, cuối cùng hỗn chiến đã chấm dứt. Tuy thành công giữ vững Bạch Lang Thôn nhưng cái giá phải trả không hề nhỏ, hơn ngàn đệ tử Luyện Khí kì đã bỏ mạng, xác người cùng xà lẫn lộn bốc lên mùi thối rữa. Huyết khí đã đi qua nhìn thấy đồng bạn ngã xuống thậm chí là phanh thây khiến cho không ít đệ tử tái mặt. Có kẻ không chịu được mà nôn thốc tại chỗ. Bạch Nhiên vẫn lạnh lùng nhìn xuống trông thấy đệ tử sau khi được huyết nhục tẩy rữa khắp người đã thay đổi rất nhiều. Từ tiểu tử tới hài nữ đã bớt đi vẻ ngây ngô mà thay vào đó một chút ý chí sát phạt làm cho hắn rất hài lòng. -Tất cả dừng lại. Tiếng hô của hắn khiến chúng đệ tử muốn truy cùng đuổi tận Đoạn Linh Xà dừng bước. -Bạch sư thúc, chúng ta không truy đuổi chúng sao? Thành Lực lúc này đã là huyết nhân nhưng không hề tỏ ra xuống sức gào to nghi vấn. -Đoạn Linh xà đột ngột tấn công khẳng định có âm mưu đằng sau. Các ngươi đã không còn ở trạng thái đỉnh phong nếu truy đuổi sẽ rất nguy hiểm. Nên nhớ rằng bảo vệ Bạch Lang Thôn mới chính là nhiệm vụ mà tông môn bàn giao. Mặc dù tiếc hận nhưng không ai dám chống lại, chỉ có thể nghiến răng quay về. Bạch Nhiên nhoẽn miệng cười gằng, làm sao hắn có thể để bầy Đoạn Linh Xà rời khỏi, trước tới nay không kẻ nào diệt sát đệ tử Ma Kiếm Tông mà không trả giá dù đó là yêu thú. Từ túi trữ vật lấy ra truyền tin phù phóng đi. Sâu bên trong Ma Kiếm Lâm truyền tin phù đáp xuống hữu thủ hắc bào thanh niên. Bóp nát linh phù nụ cười quen thuộc của hắn hiện lên, kẻ đó không ai khác chính là Trần Duyên. Không ngờ chỉ đưa truyền tin phù xem xét tình hình thú triều lại nhận được tin tức Đoạn Linh Xà từ tay Bạch Nhiên. Đương nhiên hắn vui vẻ tiếp nhận, đổi hướng trực chỉ vị trí bầy linh xà, Phệ Huyết Trùng đã lâu không được bồi dưỡng. Chỉ cần hai canh giờ bầy linh xà đã bị thôn phệ sạch sẽ, hắn quay lại Bạch Lang Thôn trước ánh mắt không ngờ của Bạch Nhiên. -Sư đệ không phải đã nói tiêu diệt hết lũ súc sinh kia tại sao lại quay về. -Đương nhiên là ta đã hoàn thành nhiệm vụ, phải quay lại lấy thù lao không phải sao? Bạch Nhiên quả quyết không tin, đích thân hắn đạp kiếm phóng tới nơi Trần Duyên đã nói. Khắp nơi ngoài trừ dấu vết hỗn chiến để lại trên mặt đất thì không hề có dấu vết yêu thú đã đi qua, thậm chí cả mặt đất gần như bị xới tung lên hoàn toàn. Xác nhận không hề có khí tức Đoạn Linh Xà xung quanh Bạch Nhiên chỉ còn biết quay về. Nhìn thấy vẻ mặt hả hê của Trần Duyên không còn cách nào đành phải lấy một bụi linh thảo cấp hai ném tới. Mặc dù chỉ là Bính đẵng nhưng đã tốn của hắn không ít công sức mới hối đoái được từ tông môn. -Sư phụ có căn dặn nếu ngươi quay trở lại liền tới gặp người. Bạch Nhiên xua tay nói. Thu lại vẻ cao hứng Trần Duyên từ biệt một đường đi thẳng. -Ngươi đã quay trở lại rồi sao? Lão nhân bất động nhìn xuống. -Đệ tử ra mắt sư phụ. Trần Duyên như thường lệ cuối người hành lễ. -Đây là yêu cầu của tông môn giao cho đệ tử đã hoàn thành. Phong Ma Chân Nhân vẻ mặt bất biến gật đầu từ tay áo lấy ra Lục Tin Phù ném tới. -Sư phụ đây là… -Là nhiêm vụ mới tông môn giao cho ngươi. Không ngờ vừa cửu tử nhất sinh trở về lại bị những lão gia hỏa kia tiếp tực vắt kiệt. Bất đắc dĩ thân là đệ tử chân truyền duy nhất của Phong Ma Sơn hắn chỉ có thể gánh lấy một mình. Tưởng chừng bản thân sẽ được thả lỏng, Trần Duyên mấy ngày nay trong đầu luôn tưởng niệm tới tam nữ đang chờ đợi làm hắn hăng hái không thôi. Bản tính nhát việc của hắn làm sao qua mắt được vị sư phụ hơn ngàn năm đạo hạnh kia. Lại một túi trữ vật khác bay tới chỗ hắn. -Đây là phần thưởng tông môn ban tặng, ta đã đổi hết thành linh thảo cấp hai cho ngươi. -Đệ tử tạ ơn sư phụ. Lo nghĩ của sư phụ làm sao hắn không thể không biết, lão nhân gia ngày thường mặt lạnh như tiền nhưng đường đi nước bước của hắn khẳng định không qua mắt được lão. -Được rồi ngươi mau quay về tông môn, ta đoán nhiệm vụ kia cũng sắp bắt đầu. Tuy chưa biết thông tin trong Lục Tin Phù là gì Trần Duyên đành hành lễ cáo lui. -Sư đệ. Bạch Nhiên cố ý đợi sẵn từ trước. -Không ngờ sư huynh cũng có nhã hứng ở đây nhìn ngắm phong thủy. -Hừ ta không phải là loại người chán ngắt kia. Bạch Nhiên ngay lập tức hừ lạnh. Không muốn dây dưa quá lâu với tên sư đệ xảo trá này hắn lập tức mở lời. -Sư huynh đây có vấn đề cần thỉnh an sư đệ đây. Đột ngột thái độ thay đổi khiến Trần Duyên không kịp trở tay. -Tên Bạch Nhiên này ngày thường nếu không có sự kiện quan trọng thì đừng mong thấy mặt hắn mà lần này lại cố ý chờ sẵn rào trước đón sau khẳng định có vấn đề. Nghĩ thầm ngay lập tức lấy lại vẻ tươi cười thường ngày chắp tay nói. -Sao sư huynh lại nói những lời đó, đệ chỉ là tiểu bối sinh sau đẻ muộn làm sao có thể. -Không không ta thật sự có việc quan trọng cần nhờ tới sư đệ. -Thật đáng tiếc sư huynh tới không đúng lúc, đệ vừa được nhiệm vụ tông môn giao phó cần phải nhanh chóng rời đi. Trần Duyên thở dài khéo léo từ chối. -Ha ha sư đệ không cần phải đa nghi, việc này tuy là quan trọng với ta nhưng đệ khẳng định là dễ dàng làm được, thậm chí là liên quan tới nhiệm vụ được tông môn giao phó. Bạch Nhiên ha hả cười. -Sư huynh biết ta được giao nhiệm vụ gì sao? Hắn nghi vấn, dù sao chính bản thân còn chưa hề mở ra Lục Tin Phù xem xét tin tức bên trong. -Việc này cũng không có gì khó đoán, nếu ta không sai thì tông môn tuyển trạch mười năm một lần đã cận kề, khẳng định sư phụ muốn đệ trở về giám sát quá trình thu nhận đệ tử. Lấy ra Lục Tin Phù đưa lên trán, quả thật không sai. Đại lễ thu nhận đệ tử của Ma Kiếm Tông mười năm một lần đã gần kề, nhưng lần này lại rất khác biệt. Số đệ tử thu nhận đông hơn gấp mười khiến cho tình hình vô cùng hỗn loạn, mặc dù đại lễ chưa được khai mạc nhưng hàng vạn tu sĩ long xà lẫn lộn đã xôn xao kéo tới bất chắp thú triều đang diễn ra. -Lời sư huynh nói không sai, nhưng thân là tu sĩ Trúc Cơ kì ta không tin sư huynh lại để tâm tới những việc này. Xưa nay tu sĩ Trúc Cơ kì trong tông môn hầu như chỉ bế quan tu luyện hay ra ngoài tìm kiếm cơ duyên không ai có nhã hứng quan tâm tới đại lễ này ngoại trừ… -Ta biết sư đệ đã đoán ra, lần này sư huynh muốn thu nhận đệ tử. -Hắn ắt hẳn phải là thiên tài hiếm gặp nếu không sư huynh đã không tới đây đúng chứ. Biết không thể nào che giấu Bạch Nhiên đành nói ra. -Đúng như lời sư đệ, hắn không chỉ tư chất hơn người mà tâm tính lại rất khá, nếu như rơi vào tay các sư huynh đệ khác thì không biết tới khi nào ta mới kiếm được một tên đệ tử hợp ý. Trong Phong Ma Sơn không chỉ riêng Bạch Nhiên có tu vi Trúc Cơ, khẳng định còn nhiều vị tiền bối khác đều ẩn cư tu luyện. Chuyện tranh giành đệ tử thường xuyên xảy ra, thậm chí không ít trường hợp sức đầu mẻ trán. Nếu không đi cửa sau Bạch Nhiên khẳng định không thể tranh giành lại những lão quái vật tiềm tu hơn trăm năm kia. -Ây da việc này thì… Trần Duyên tỏ ra khó xử, nhưng làm sao Bạch Nhiên không hiểu. Ý của tên sư đệ này quá rõ ràng, nếu như muốn đi của sau thì phải lấy ra chút lòng thành. -Ha ha ta biết sư đệ lần này là bất đắc dĩ đương nhiên là đệ không đi tay không rồi. Bạch Nhiên lén lút lấy ra một bụi linh thảo nhỏ như nắm tay đưa tới. -Chẳng lẽ đây là Mộc Hà Thảo. Trần Duyên bất ngờ lắp bắp. -Sư đệ đúng là tuệ nhãn, đây chính là linh thảo cấp hai Ất đẵng Mộc Hà Thảo rất hiếm thấy. Nếu như không phải vì tên đệ tử kia thì ta thật sự không nở lấy ra. Bạch Nhiên trong giọng nói không giấu được vẻ nuối tiếc, ánh mắt nhìn về phía Trần Duyên híp mắt cười. -Ây da chúng ta là sư huynh đệ đồng môn không cần khách khí, chỉ cần sư huynh ra lệnh làm sao đệ dám không theo. Tuy miệng nói nhân nghĩa nhưng hắn đã nhanh tay bắt lấy Mộc Hà Thảo từ tay Bạch Nhiên nhanh chóng cho vào túi trữ vật. Bạch Nhiên kinh hĩ, dù Mộc Hà Thảo có trân quý nhưng tên sư đệ cả ngày khắp nơi thu mua linh thảo giá cao kia khẳng định cất chứa không ít, hắn không dám khẳng định lần này lại dễ dàng thành công. -Lần này thật sự nhờ vào sư đệ rồi. -Ta chắc chắn sẽ làm hết khả năng. Cả hai cùng cười lớn, sau một hồi hàn huyên cuối cùng cũng từ biệt.