Bấm đốt ngón tay nhẫm tính, đây đã là tháng thứ ba hắn lưu lạc trong Ma Kiếm Lâm đồng thời cũng đã ba ngày trôi qua từ khi bản thân mắc kẹt trong cự thạch này. Cả cơ thể không chỗ nào lành lặn, vết chém khủng bố vạch trước ngực dài hơn hai bàn tay. Trần Duyên thở dài cả người đau đớn chỉ còn biết vận pháp quyết chữa trị thương thế. Mọi chuyện phải nói tới mười ngày trước… -Cuối cùng ta đã có thể quay về trả nhiệm vụ. Trần Duyên mừng thầm, thời gian vừa qua số yêu thú bị hắn tiêu diệt đã không thể kể xiết nhưng linh trùng cũng đã tổn thất không ít. Trong lúc đó tiếng động từ bụi cây làm hắn cảnh giác. Lấy ra Thanh Nguyệt Cung ánh mắt chờ đợi thì có tiếng gọi vọng lại. -Khoan…khoan đã đạo hữu xin dừng tay. Bước ra là một đoàn hơn mười người tất cả đều là tu sĩ Luyện Khí hậu kì, nhưng điều đó cũng không khiến Trần Duyên quá để tâm. Nhưng kẻ cầm đầu lại đạp pháp khí đằng không. Đó chính là tiêu chí rõ ràng nhất của tu sĩ Trúc Cơ kì. Không dám manh động Trần Duyên thu lại pháp khí lễ độ chấp tay: -Tiểu bối Trần Duyên ra mắt tiền bối. Mĩ phụ nhân mặc dù khoát lên mình đạo bào, tóc búi cao nhưng lại có khí chất làm kẻ khác say mê. Mắt phượng mở to, nhìn thấy Trần Duyên độc hành du tẩu nơi đây làm nàng cũng bất ngờ. -Hừ tiểu bối tông môn ở đâu mà lại xuất hiện ở đây. Giọng nói oanh vàng nhưng không che được tia khinh miệt. Dù Trần Duyên thực lực cao cường tới đâu thì cũng chỉ là tiểu bối Luyện Khí kì. Trong giới tu sĩ có lưu truyền câu nói: “không vào Trúc Cơ chưa phải tu tiên”. Câu nói này được đa số chúng tu sĩ ngầm đồng ý. Tu tiên chính là cầu trường sinh nhưng tu sĩ Luyện Khí kì thọ nguyên cũng không khác phàm nhân là mấy, nếu bảo dưỡng tốt thì chỉ sống hơn trăm năm. Nhưng khi đột phá Trúc Cơ liền có được năm trăm năm thọ nguyên dài đằng đẵng. Đối với tu sĩ Trúc Cơ kì thì Luyện Khí kì không khác gì phàm nhân cỏ kiến. Trần Duyên không dám động nộ chắp tay kính cẩn. -Tiểu bối là đệ tử chân truyền của Tứ Trưởng Lão Ma Phong Chân Nhân của Ma Kiếm Tông. Nay được lệnh sư giao nhiệm vụ thanh tẩy yêu thú đang làm loạn. Trần Duyên không ngại ngùng nói ra, dù sao hi vọng nữ nhân kia kiên dè thế lực Ma Kiếm Tông mà bỏ qua hắn. Đúng như dự tính, Ma Kiếm Tông là một trong Tứ Đại Ma Môn mà còn ở vị trí đứng đầu làm cho nàng phải cau mày. -Không ngờ tiểu tử này lại là đệ tử duy nhất của lão ma kia, trên người hẳn là có thứ gì đó. Nếu như ta giết hắn không may có bảo vật truyền tin thì cả môn phái sẽ bị đồ sát. -Nhưng hắn đã thấy ta ở đây ắt hẵn khi trở về sẽ báo lên Ma Kiếm Tông thì lúc đó kế hoạch Hợp Hoang Môn chờ đợi ngàn năm nay liền không thể hoàn thành. Nàng cắn răng chỉ có thể cưỡng bức Trần Duyên đi theo. Thú triều chính là lá chắn tốt nhất để nàng hành động, vì cơ duyên này các tiền bối trong bản phái đã phải hi sinh quá nhiều. Không thể phản kháng Trần Duyên bất đắc dĩ đành phải cùng đồng hành. Nhìn thấy nam nhân chân khí thì phù phiếm, sắc mặt nhợt nhạt. Nữ nhân thì ăn mặc bạo lộ mặc dù chỉ vừa gặp mặt nhưng đã buôn lời lôi kéo Trần Duyên liền dễ dàng nhận ra bọn chúng là đệ tử Hợp Hoang Môn. Nhìn các nàng làm hắn nhớ tới tam nữ đang đợi chờ trong mật thất làm huyết khí dâng trào. Trần Duyên là nam nhân phương cương còn tu luyện thần thông song tu làm ham muốn nữ nhân của hắn rất lớn. Thời gian vừa qua trong rừng rậm thanh tịnh Trần Duyên còn có thể kiềm nén nhưng giờ đây ngoài tên trung niên sắc mặt nhợt nhạt thì chung quanh thiếu nữ, mĩ phụ đều không thiếu đúng là làm hắn không thể kiềm chế. Từ khi tu luyện thần thông “Thiên Hạ Hồng Lô” từ người luôn ẩn hiện khí tức làm say mê nữ nhân, đó chính là một phần nguyên nhân tam nữ không muốn rời xa. Đám nữ nhân này cũng không ngoại lệ, từ Trần Duyên có gì đó khiến các nàng thật sự thoải mái khi đứng gần hắn không ngừng cố ý tiến lại gần. Trần Duyên khoái trá không ngần ngại đụng chạm vào cơ thể nữ nhân. Các nàng ai cũng xinh đẹp như hoa mị cốt tận xương dù là trong Hợp Hoang Môn mĩ nữ như mây nhưng cũng là cực phẩm. Vẻ tiêu xái của Trần Duyên khiến các nàng kinh hỉ, trở thành đạo lữ đệ tử chân truyền Ma Kiếm Tông địa vị cao hơn rất nhiều so với khi bản thân là thiên tài ở Hợp Hoang Môn. Lúc này Trần Duyên có thể nói là trái ôm phải ấp, chúng nữ không ngại ngùng dựa cơ thể ngạo nhân của mình vào hắn. Trần Duyên có thấy được thậm chí các thiếu nữ cũng không hề thẹn thùng cố ý kéo áo y phục trễ nãi khiến hắn chú mục. Đi đầu trung niên tái nhợt hiện lên vẻ căm ghét, đã hơn hai tháng lên đường những đãng phụ kia lại không hề tìm tới hắn mà lại không e dè lôi kéo tiểu bạch kiểm này. Sát khí từ hắn làm sao qua mắt Trần Duyên, từ những nữ nhân nũng nịu này biết được hắn tên là Lăng Hải, vốn là hậu nhân của một tiền bối Trúc Cơ trong tông môn nhưng tên tiền bối kia đã tọa hóa giờ đây Lăng Hải chỉ là chó nhà có tang. Thái độ khinh người của hắn trước đây khiến các nàng rất khinh thường ra mặt. Cười nham hiểm hai tay khoát lên vai hai mĩ phụ đẫy đà ngoại trừ hét to lên ta là phú nhị đại thì xung quanh không ai không biết. Vị mĩ phụ tiền bối kia cũng làm như không thấy, Hợp Hoang Môn nếu không kể tới những nữ đệ tử tu luyện “Giả Long Thực Phượng Quyết” thì chúng đệ tử luôn muốn tìm nam nhân mạnh mẻ nương tựa tấm thân. Nàng nữu danh Lương Tiểu Xuân vốn là Tam Trưởng Lão của Hợp Hoang Môn, lần này ngoài Lăng Hải ra thì chúng đệ tử chỉ biết môn phái cử đi thực hiện nhiệm vụ diệt trừ yêu thú. Bản thân nàng cũng không có hảo cảm với tên Lương Hải kia, nếu không phải bí mật cơ duyên này do tổ tiên hắn truyền lại thì nàng đã một tay chém giết hắn. Cho dù bản thân là tu sĩ Trúc Cơ hậu kì nhưng Lương Tiểu Xuân cũng không muốn mạo hiểm di chuyển trong đêm tối. Cái gì là song thủ nan tứ địch bản thân nàng hiểu rất rõ. Bỏ đi tên Lương Hải tửu sắc quá độ đã hao hết tiềm năng kia thì những nữ đệ tử này đều là thiên tài được môn phái coi trọng. Nàng lấy từ túi trữ vật bộ trận kì quái lạ phóng đi tứ phía, tuy không thấy hiện tượng gì xảy ra nhưng nhìn vẻ mặt yên tâm của nàng cũng đủ khiến Trần Duyên hiểu rằng âm mưu sử dụng truyền tin phù về tông môn của hắn đã bị ngâm nước. Khuôn mặt chán trường chỉ còn cách chờ đợi thời cơ khác. Phóng người lên thân cổ thụ gần đó, không phải là hắn không muốn lấy lều trại như những đệ tử kia nhưng hắn không mang theo bên người. Độc hành trong rừng sâu ngập tràn yêu thú những thứ như lều trại chỉ làm cản trở cảm nhận của hắn, nếu như phát hiện yêu thú tới gần cũng chỉ còn cách bỏ lại chúng tẩu thoát. Sau khi mặt trời khuất dần, trước ngọn lửa phập phùng tất cả đều tụ họp nói về hành trình ngày mai. Trong nhóm người lại có phân chia lãnh địa rõ ràng, ngoại trừ Lương Tiểu Xuân tu sĩ Trúc Cơ kì khiến chúng đệ tử e ngại thì tên mặt trắng kia lại được chúng nữ xa lánh không thể rõ ràng hơn. Lăng Hải nghiến răng nghiến lợi ánh mắt căm thù không hề che dấu hướng về phía tên tiểu bạch kiểm đang trái ôm phải ấp bên kia. Hơn mười nữ nhân nững nịu bao quanh lấy Trần Duyên luôn miệng nói ra lời đường mật dụ dỗ, ngay cả mĩ phụ trưởng lão vốn lạnh lùng ngồi bên kia cũng không kiềm được thầm nghĩ: -Quái lạ, dù tiểu tử kia là đệ tử chân truyền nhưng không thể nào có chuyện tất cả a đầu kia cùng say mê hắn như vậy. Nàng trầm tư suy nghĩ, bản thân là tu sĩ Trúc Cơ kì đương nhiên là miễn nhiễm với khí chất yếu ớt của hắn. Nhưng chờ tới lúc Trần Duyên đột phá thì đó đã là chuyện khác. Mặt cho ánh nhìn đầy nghi vấn của mĩ phụ hay ánh mắt thù hận của tên Lăng Hải kia, Trần Duyên vẫn ngồi hưởng thụ cảm giác mềm mại này. Bất chợt mĩ phụ lên tiếng hỏi: -Trần Duyên tiểu huynh đệ, ngày mai chúng ta sẽ vượt qua Hà Linh Sơn không biết bản thân ngươi có cao kiến gì? Đang hưởng thụ trong vòng vây nữ nhân thì bị câu nói của mĩ phụ làm hắn chợt tỉnh, lấy lại phong phạm đỉnh đạt thường ngày chắp tay nói: -Hà Linh Sơn là sơn phong rất kì lạ, đỉnh núi không cao nhưng sườn núi dài như vô tận, địa hình như trường giang uốn lượn khắp nơi đều là đồng cỏ trống trải là lãnh địa của đàn Bình Thảo Lang hiếu chiến. Mặc dù chúng chỉ là yêu thú cấp một Giáp đẵng nhưng lại có tính bầy đàn rất mạnh mẽ, thậm chí có lời đồn đãi rằng Lang Vương thật sự tồn tại. Nếu như tiền bối độc hành đương nhiên sẽ không sợ hãi bọn chúng nhưng đưa chúng đệ tử đi theo e rằng không dễ dàng. Lời hắn nói khiến mĩ phụ cùng chúng nữ cau mày. Lúc này giọng nói âm trần lại thốt ra: -Hừ Tam Trưởng Lão muốn ngươi nói ra ý kiến chứ không phải dùng lời nặng nề hạ thấp chiến ý chúng ta. Thảo Bình Lang hay là Lang Vương thì sao chứ, chúng ta không phải kẻ hèn nhát như ngươi. Chỉ cần có Tam Trưởng Lão bảo hộ thì việc vực qua Hà Linh Sơn này chỉ là việc trong tầm tay. Lăng Hải vẻ mặt ngạo nghể giọng nói hùng hồn như bậc chính nhân quân tử không sợ trời sợ đất. Hắn muốn trước mặt chúng nữ lật vẻ mặt hèn nhát của Trần Duyên đồng thời vổ mông ngựa mĩ phụ kia khôi phục phần nào hình tượng của hắn với các nàng.