Khống trùng khống thiên hạ " khống trùng khống vận mệnh"
Chương 41 : Sơ nhập thú triều
Thu lấy Thực Huyết Trùng hắn gọi tam nữ căn dặn một số chuyện quan trọng rồi lập tức rời khỏi. Bước ra khỏi động phủ không khí xung quanh khiến Trần Duyên cũng không quá bất ngờ. Quang cảnh tĩnh lặng khác hẵn ngày thường, ở những nơi như Cống Hiến Điện, Đổi Bảo Điện hầu như đệ tử ra vô không ngớt mà giờ đây chỉ có mấy tên chấp sự ngồi ngáp lên ngáp xuống.
-Thật kì lạ, rõ ràng chỉ là thú triều 500 năm tại sao lại phải huy động nhiều đệ tử như vậy, Ma Phong Sơn có hơn 5000 đệ tử vậy mà hầu như bị triệu tập toàn bộ.
Lúc này hắn đã đứng dưới chân Ma Phong Sơn, không chút do sự Trần Duyên một thân một mình tiến vào Ma Kiếm Lâm điều mà tu sĩ Luyện Khí kì viên mãn cũng không dám thực hiện nhất là khi thú triều đang diễn ra.
Đi được một đoạn Trần Duyên liền sử dụng thần thông “Thần Khống Vạn Trùng” khống chế cặp Lục Đường Lang cùng hắn đồng hành. Dù sao Thực Huyết Trùng di chuyển gây quá nhiều tiếng động mà điều hắn cần bây giờ là sự im lặng hòng tránh khỏi những đàn yêu thú lên tới hàng ngàn hàng vạn kia.
Dựa vào địa đồ tông môn ban phát Trần Duyên lần mò trong rừng sâu tìm đường tới Bạch Lang Thôn.
Một buổi sáng bầu trời trong xanh những chú chim nhỏ bay lượn ca hát làm hiện ra khung cảnh thanh bình nhưng ở dưới mặt đất thì như là luyện ngục. Hàng ngàn hàng vạn xác Hôi Thử tràn ngập, những con còn lại ánh mắt đỏ như máu những tiếng chít chít vang lên khắp nơi.
Đàn Hôi Thử thật sự phẫn nộ, không biết đã có bao nhiêu đồng loại của chúng bị cắn xé không còn hình dạng. Sự điên cuồng đó hầu như tập trung vào thanh niên mặc đạo bào màu đen đứng chấp tay cách đó không xa. Mặc dù gần chục vạn Hôi Thử bao vây xung quanh nhưng vẫn không làm gì được tên nhân loại kia.
Kẻ đó không ai khác chính là Trần Duyên, cách đây 2 ngày hắn bị rơi vào bẫy phục kích của đàn Hôi Thử. Điều làm hắn không ngờ tới là đàn Hôi Thử này lại có con đầu đàn, điều này chứng tỏ nơi đây có số lượng gấp hàng chục lần bình thường.
Không chút do dự, Trần Duyên vỗ túi linh thú hàng ngàn con Thực Huyết Trùng lao ra ngăn cản đàn Hôi Thử.
-Đây đúng là thời cơ thích hợp để ta bồi dưỡng số Thực Huyết Trùng mới nở này.
Với tu vi Luyện Khí kì tầng 8 Trần Duyên đã khống chế được hơn 2000 con linh trùng Bính đẵng. Hôi Thử vốn là loài yêu thú dùng số lượng để tấn công, với số lượng hàng vạn con chúng rõ ràng chiếm được rất nhiều lợi thế. Nhưng điều đó cũng không tiếp diễn quá lâu sau 2 ngày thôn phệ huyết nhục Thực Huyết Trùng đã trở nên mạnh mẽ hơn trước.
-Được rồi, tiểu tử ngươi đã nán lại đây đủ lâu mau giải quyết dứt điểm rồi nhanh chóng rời khỏi đây, mùi huyết nhục có thể lôi kéo nhiều tồn tại mạnh mẽ hơn.
Trần Duyên gật đầu đồng tình tay vỗ túi trữ vật khống chế đàn Thực Huyết Trùng Đinh đẵng ra thay thế, trao quyền khống chế cho Tiểu Mập Mạp đích thân hắn cùng Lục Đường Lang cùng xông về phía con Bạch Thử đầu đàn kia.
Thấy Trần Duyên tự lao đầu vào lưới đàn Hôi Thử điên cuồn muốn xé xác hắn nhưng chúng vừa lao tới liền bị đàn Thực Huyết Trùng xung quanh đó ngăn cản. Lục Đường Lang huy động hai cặp chân trước như cánh quạt, chúng chịu trách nhiệm tiên phong hầu như chỉ cần chạm nhẹ những con Hôi Thử liền trở thành thịt vụn.
Cuối cùng hắn cũng tới nơi, con Bạch Thử kia ngạo nghễ đứng trên cột đá cao nhìn xuống. Xung quanh là hơn trăm con Hôi Thử khác, bọn chúng đều là yêu thú Đinh đẵng lớn hơn đồng loại rất nhiều. Thấy Trần Duyên lao tới bọn chúng liền rít lên dữ tợn cũng đồng loạt xông lên nhưng lại bị đàn linh trùng cản bước.
Trần Duyên hừ lạnh một quyền đánh nát cột đá Bạch Thử lớn hơn lão ngưu tiếp đất giận dữ. Bạch Thử lao thẳng tới nhưng điều nó không ngờ là tên nhân loại kia không hề cử động mặc cho hai chiếc răng sắc như dao cạo kia cắm vào cơ thể.
Chưa kịp vui mừng thì Bạch Thử liền ngỡ ngàng, không ngờ hai chiếc răng cửa sắc bén không kém gì pháp khí Ất đẳng kia mà chỉ để lại vết hằn nho nhỏ trên thân thể tên nhân loại. Sau khi phục dụng Rèn Thể Đan “Khô Mộc Tiểu Pháp” của Trần Duyên đã đạt tới cực hạn, pháp khí dưới Giáp đẵng không thể nào khiến hắn bị thương.
Không để vụt thời cơ Trần Duyên giữ chặt đầu Bạch Thử bàn tay như lưỡi giáo xuyên qua con mắt đang hốt hoảng kia đâm thủng đầu của nó. Một đòn dứt điểm hắn hừ lạnh ném xác con Bạch Thử về phía đàn Hôi Thử dữ tợn kia, thấy đầu lĩnh đã chết đàn Hôi Thử bắt đầu hoảng loạn có con điên cuồng tấn công có con thì quay đầu bỏ chạy. Chúng thậm chí còn đạp lên nhau tẩu thoát.
Trường thảm sát nghiêng về một phía đã diễn ra, Thực Huyết Trùng đẵng cấp càng cao sức ăn càng nhiều, chúng như một cổ máy nghiền thôn phệ tất cả huyết nhục trên đường đi.
Nhìn thấy Hôi Thử đã bỏ chạy tứ tán Trần Duyên quyết định không truy sát thu lại linh trùng liền rời khỏi. Ngày thứ 8 trôi qua cuối cùng hắn cũng đã tới rất gần Bạch Lang Thôn, nhìn thấy cột khói xanh bay lên Trần Duyên liền chú ý.
-Đó không phải tín hiệu triệu tập của Ma Phong Sơn sao? Đã hơn 2 tháng không ngờ Bạch Lang Thôn vẫn chưa bị công phá.
Trực chỉ vị trí khói triệu tập Trần Duyên tiến đến, khi tới nơi trước mắt hắn là một khu đất nhỏ từng chiếc lều nhỏ được dựng lên tạm bợ xung quanh có từng tốp đệ tử canh phòng cẩn mật.
Thấy Trần Duyên một nhóm đệ tử gần đó thấy hắn tiến tới cũng không cần để ý, dù sao Trần Duyên cũng là đệ tử chân truyền duy nhất của Ma Phong Sơn chỉ cần liếc sơ qua ai cũng nhận ra hắn.
-Lều của đệ tử dẫn đội ở đâu?
Nghe Trần Duyên hỏi bọn hắn khinh thường trả lời, xem hắn như con chó bên đường không cần quan tâm.
-Ngươi còn không mau tránh ra, đừng tưởng là đệ tử chân truyền thì có thể ngăn chặn chúng ta thi hành nhiệm vụ. Nếu ngươi còn không biến đi thì chính là gây rối cản trở dù ta có đánh gãy chân ngươi thì không ai nói được gì.
Tên đệ tử dẫn đầu hò hét trong lòng rất khoái trá, thử hỏi những tên đệ tử của ngọn núi khác có tên nào thoải mái hò hét trước mặt đệ tử chân truyền hay không, bọn kia nếu có gặp thì cũng phải khép nép cuối đầu một tiếng đại sư huynh 2 tiếng đại sư huynh.
Đắc ý chưa được bao lâu hắn liền hét thảm ngã xuống đất trước cái nhìn kinh dị của những tên đệ tử khác, thì ra đôi chân hắn đã bị Trần Duyên một kiếm chém đến tận bắp đùi.
-Tên phế vật kia nguơi dám...
Lời còn chưa nói xong tên đệ tử vừa nói đã bị bàn tay Trần Duyên chụp lấy đâù lâu, bàn tay hắn nhưng gọng kiềm siết chặt. Từng tiếng răng rắc do hộp sọ vang lên làm những tên khác lạnh cả người.
-Các ngươi chỉ lều của đệ tử dẫn đội cho ta được chứ?
Lúc này không ai dám coi thường Trần Duyên nữa, tấm gương đi trước đã quá rõ ràng. Một tên trong số chúng đứng ra run sợ nói.
-Đại... đại sư huynh lều của Bạch sư thúc hướng này, cứ việc đi thẳng là thấy.
Nghe tới tên này Trần Duyên cũng không xa lạ gì, Bạch sư thúc hắn nói không ai khác chính là đệ tử quan môn của của sư phụ hắn. Bạch Nhiên này đã nhập đạo hơn trăm năm, có thiên phú rất cao nên được sư phụ hắn chú ý. Ngày thường đều chấn giữ Dạ Thành khiến cho đám tán tu kia khiếp sợ không thôi.
-Không ngờ Bạch Nhiên sư huynh lại tới tận Bạch Lang Thôn này, nơi đây không phải là nhiệm vụ của đệ tử Luyện Khí kì sao?
Dẹp bỏ suy nghĩ trong đầu Trần Duyên một đường đi thẳng, những đệ tử trên đường đều khiếp sợ tránh đường không ai muốn mình giống như hai tên thê thảm kia.
Trung tâm là một lều vải lớn có hai đệ tử canh gác không cần nói cũng biết đây là nơi hắn cần tìm. Trần Duyên vừa định hô lớn thì một tên đệ tử canh gác gần đó liền chạy tới khom người chấp tay nói.
-Đại sư huynh, sư thúc cho mời vào lều.
Nghe hắn nói Trần Duyên cũng không quá ngạc nhiên, tu sĩ Trúc Cơ kì đã sinh ra thần thức nên việc hắn bị phát hiện cũng là điều dễ hiểu.
Trần Duyên gật đầu rão bước đi tới, nhìn bóng lưng hắn tên đệ tử còn lại cũng nghi vấn:
-Ngươi cần gì phải khách khí với hắn, tên Trần Duyên này chỉ là phế vật thôi ngay cả Tứ Trưởng Lão cũng đã ngó lơ không quan tâm đến hắn.
Bọn chúng có suy nghĩ như vậy cũng hợp tình hợp lí, mấy năm nay dù chúng đệ tử có sĩ nhục Trần Duyên thế nào thì sư phụ hắn cũng không ra mặt.
-Tại ngươi không biết đó thôi, chính Bạch sư thúc đã căn dặn nếu không muốn chết thì đừng làm càn trước mặt hắn. Nếu có gì xãy ra thì không ai dám bước ra làm chủ cho ta đâu.
Nghe tên này nói xong hắn cũng ngớ người rồi cũng khinh thường không quan tâm đắc ý mỉm cười xoay người lại hét lớn:
-Tên phế vật kia ngươi còn chưa an phận làm phàm nhân sao?
Nói xong hắn quay qua nhìn tên đệ tử kia vẻ mặt đắc ý, đây không phải là lần đầu tiên hắn gọi Trần Duyên như vậy. Nhưng lần này có sự khác biệt, một bóng đen thon gầy bay tới, xoẹt... chiếc đầu lâu kia bay lên cùng nụ cười đắc ý vẫn còn đó.
Truyện khác cùng thể loại
45 chương
2 chương
69 chương
7 chương
40 chương