Dư Tắc dắt Lâm Đường về thẳng gian phòng ở tầng hai. Thấy Chu Trần Dật cúi đầu đứng dựa tường trong phòng, Lâm Đường bỗng hơi hoảng hốt: nếu bàn tay đang nắm tay mình của Dư Tắc không cứng đơ và lạnh lẽo, có lẽ cậu đã tưởng bọn họ vừa quay về thời điểm Dư Tắc còn chưa chết. Sau khi hai người bọn cậu vào phòng, Chu Trần Dật nghiêng mặt nhìn sang. Sự lạnh lùng trong mắt hắn khiến Lâm Đường tỉnh táo lại ngay lập tức. Cậu còn sợ người này hơn cả Dư Tắc đã biến thành quỷ, nên còn chưa kịp phản ứng, cậu đã chui tọt vào lòng Dư Tắc theo bản năng. Dư Tắc vỗ nhẹ lên vai cậu tựa như đang an ủi. Lâm Đường ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ thấy mặt đối phương xanh đến không bình thường, bèn thử thăm dò gọi: “Dư Tắc…” Dư Tắc nhẹ nhàng “ừ” một tiếng. Tầm nhìn của hắn vẫn luôn đặt trên gương mặt Lâm Đường, lặng lẽ dùng ánh mắt vuốt ve cái cằm còn nhọn hơn cả lúc cậu gầy yếu nhất. Hắn ôm má Lâm Đường, nâng mặt cậu lên, thấp giọng hỏi: “Sao gầy đi nhiều thế?” Ngoài việc đã biến thành quỷ, Dư Tắc dường như vẫn là Dư Tắc của ngày xưa. Lâm Đường cảm thấy sống mũi cay cay, nghẹn ngào: “Tôi, tôi…” Cậu cũng không biết nên nói thế nào, nỗi kinh sợ cậu đã trải qua trong bảy ngày ngắn ngủi vừa qua còn nhiều hơn cả mười chín năm cộng lại. Chiếc áo phông mong manh Kiều Phỉ đưa dán sát lên người Lâm Đường, Dư Tắc nhanh chóng nhìn thấy cái bụng nhô lên của cậu. Hắn nghiến chặt răng hàm, khiến da trên thái dương giật giật thấy rõ, thậm chí hai mắt cũng bắt đầu đỏ lên. Nhưng cuối cùng, hắn chỉ ôm ghì Lâm Đường vào trong ngực, không hỏi gì thêm mà thấp giọng nói: “Không sao cả, sẽ ổn thôi, tôi sẽ dẫn cậu ra ngoài, được không?” Lâm Đường hít mũi, gật đầu. Cậu còn định nói thêm gì đó, nhưng Chu Trần Dật đã lạnh mặt lên tiếng: “Trời sắp sáng rồi, hai người còn định nói nhảm đến bao giờ.” Lời muốn nói bỗng nghẹn trong cuống họng, Lâm Đường hoảng hốt nhìn Chu Trần Dật, bắt gặp ánh mắt rất không kiên nhẫn của đối phương. Chu Trần Dật thản nhiên đón nhận cái nhìn của Lâm Đường. Thấy cậu co rúm trong lòng Dư Tắc, hắn nhìn sang chỗ khác, nói với Dư Tắc: “Mày đã nghĩ ban ngày phải làm thế nào chưa?” Dư Tắc cúi đầu như đang suy nghĩ, một lúc sau mới ngẩng đầu lên: “Trời sắp sáng rồi, giờ không đủ thời gian để rời đi, ngày mai mày và Lâm Đường cứ ở lại trong biệt thự. Con quỷ kia bị thương, hẳn sẽ chưa lộ mặt đâu. Đợi đến tối mai, chúng ta sẽ lập tức rời đi.” Chu Trần Dật thoáng gật đầu: “Cũng được.” Lâm Đường nghe hai người nói chuyện, không khỏi căng thẳng nắm chặt cánh tay Dư Tắc: “Ban ngày cậu định đi đâu?” “Ban ngày tôi không ra được.” Lâm Đường không hiểu: “Không ra được á?” Dán vào cơ thể lạnh băng của Dư Tắc, Lâm Đường chợt nhận ra: đúng vậy, Dư Tắc đã không còn là người. Đúng là ma quỷ thường không xuất hiện giữa ban ngày. Nhưng cậu lại nghĩ đến quỷ nam, không khỏi băn khoăn hỏi: “Nhưng thứ trong biệt thự kia…” Chu Trần Dật bước lại gần: “Hắn khác.” Bắt gặp ánh mắt đầy sợ sệt và né tránh của Lâm Đường, hắn ngừng một lát mới tiếp tục: “Chủ căn biệt thự này có mệnh cách âm năm âm tháng âm ngày vô cùng đặc biệt, lúc chết còn mang oán khí rất nặng, là ác quỷ tích tụ từ oán khí. Sau khi thành quỷ, hắn lại dính hung khí vì giết chóc quá nhiều nên càng hùng mạnh. Căn biệt thự này là vật sở hữu của hắn, cho nên có thể nói, khả năng khống chế của hắn ở đây vượt xa mọi người.” Dư Tắc vuốt nhẹ sống lưng Lâm Đường, nghe Chu Trần Dật giải thích xong bỗng giương mắt nhìn về phía hắn, vẻ mặt lạnh lùng và tức giận không kìm nén được: “Mày biết rõ hắn như thế, lại chà trộn vào chúng tao để tới căn biệt thự này, rốt cuộc là vì lí do gì?” Chu Trần Dật không lảng tránh, thậm chí còn hiếm thấy mà nở nụ cười đầy châm chọc: “Chúng ta hợp tác theo nhu cầu, cần gì phải hỏi mục đích của nhau, như vậy không tốt à?” Dứt lời, hắn nhìn về phía Lâm Đường: “Nhân tiện nhắc nhở cậu một câu, con quỷ đang ôm cậu hiện giờ chính là loại quỷ sinh ra vì tức giận, đặc biệt hiếm thấy. Loại quỷ này lúc chết mang đầy phẫn nộ và không cam lòng, biến thành quỷ cũng cực kỳ táo bạo, hung tính khó kìm, một ngày nào đó sẽ bị quỷ khí cắn nuốt, biến thành quái vật không lý trí.” Lâm Đường há hốc miệng, nghẹn đỏ cả mặt: “Cậu nói bậy!” Chu Trần Dật lạnh lùng mở miệng: “Tôi có nói bậy hay không, rồi cậu sẽ biết.” Lâm Đường thở dốc mấy hơi, dù phản bác Chu Trần Dật theo bản năng nhưng linh tính lại cho cậu biết lời đối phương nói đều là thật sự. Cậu kích động nhìn Dư Tắc, nhưng chỉ thấy vẻ mặt tối tăm cùng gân xanh giật mạnh trên thái dương của hắn. Quỷ không cần hô hấp, song ngực Dư Tắc vẫn phập phồng kịch liệt vài cái mới chậm rãi dừng lại, hắn như đang cực kỳ nhẫn nại: “Không sao cả, ngày mai chúng ta sẽ rời khỏi nơi này, được không?” Lâm Đường há miệng, muốn hỏi: rời đi rồi sao? Dư Tắc đã thành quỷ, sau khi rời khỏi đây, bọn họ nên làm gì? Nhưng cuối cùng cậu vẫn lặng im không nói, chỉ tái mặt gật nhẹ đầu.