Lâm Đường ngẩn ngơ nhìn Tiết Mục Mục. Lời nói của đối phương như hóa thành ong mật, chích thẳng vào tay cậu khiến cậu giật mình rút mạnh tay về, tái mặt tránh xa mấy bước. Tiết Mục Mục không ngờ Lâm Đường lại phản ứng như vậy, kinh ngạc trong mắt không che giấu nổi. Chờ cô nhận ra thì mọi chuyện đã không kịp nữa rồi, Lâm Đường nhìn cô bằng ánh mắt kinh sợ, cứ như cô đã biến thành quái vật đội lốt người vậy. Tiết Mục Mục vẫn biết Lâm Đường hơi thích mình, nhưng tại sao hiện giờ người nọ lại phản ứng như thế… Vì không lường được kết quả này nên Tiết Mục Mục đã để lỡ thời cơ hội lôi kéo Lâm Đường tốt nhất. Dư Tắc nhanh chóng vươn tay kéo cậu vào lòng. Lâm Đường lập tức cảm thấy mình như dựa vào một tảng băng. Tiết Mục Mục vẫn không tin nổi, tròn mắt nhìn Lâm Đường: “Tôi đã làm sai cái gì sao?” Lâm Đường há hốc miệng, đáp: “Không…” Quả thực cậu có thiện cảm với Tiết Mục Mục, nhưng cậu chưa từng nghĩ đối phương sẽ thích mình, vì cậu luôn cảm thấy bọn họ là người của hai thế giới. Khoảnh khắc nghe Tiết Mục Mục tỏ tình, Lâm Đường chỉ cảm thấy nổi hết da gà, hệt như giây tiếp theo đối phương sẽ biến thành quỷ nữ, lập tức lột da rút gân mình. Tiết Mục Mục mà cậu biết tuyệt đối sẽ không tỏ tình với cậu. Nhớ đến một loạt hành vi kỳ lạ trước đó của cô gái này, Lâm Đường thậm chí còn hoài nghi có phải cô bị thứ bẩn thỉu gì nhập rồi không. Tiết Mục Mục lạnh mặt, định tiến lên nhưng lại bị Kiều Phỉ giữ lại: “Mục Mục, bỏ đi.” Tiết Mục Mục quay đầu nhìn cô, cau mày mở miệng: “Phỉ Phỉ, sao cậu lại máu lạnh như thế.” Kiều Phỉ không khỏi sửng sốt: “Cái gì?” Tiết Mục Mục chậm rãi rút tay về: “Phỉ Phỉ, sao cậu lại bảo bỏ đi? Lâm Đường tới đây cùng chúng ta, cậu lại nhẫn tâm để cậu ấy bị quỷ mang đi thế à? Chúng ta phải cứu cậu ấy mới đúng chứ.” Kiều Phỉ giật môi: “Tôi máu lạnh? Tiết Mục Mục, rốt cuộc là ai máu lạnh? Cậu thật sự muốn cứu cậu ta sao?” Tiết Mục Mục nhìn Kiều Phỉ bằng ánh mắt kinh ngạc: “Đương nhiên là tôi muốn cứu cậu ấy, cậu đang nói gì vậy?” Kiều Phỉ mấp máy môi mấy lần, nhưng cuối cùng lại không nói, chỉ hơi nghiêng đầu nhìn xuống dưới chân. Tiết Mục Mục quay lại nhìn Lâm Đường, có lẽ cảm thấy cậu “không biết điều” nên chẳng thèm khuyên nhủ nữa. Cô chậm rãi giơ kiếm gỗ ngang mặt Dư Tắc, mỉm cười: “Dư Tắc, hôm nay là thất đầu của cậu nhỉ.” Lâm Đường nhìn Tiết Mục Mục, trong lòng hơi kích động. Cậu ngẩng đầu nhìn Dư Tắc theo bản năng. Nhưng nét mặt Dư Tắc cứng ngắc và đầy tử khí, khiến người khác không đoán được hắn đang nghĩ gì. Thấy Dư Tắc không đáp, Tiết Mục Mục cũng không nóng giận, chỉ thở dài một tiếng như chẳng biết phải làm sao: “Nếu vậy, cậu cứ đưa Lâm Đường đi đi.” Cô chậm rãi buông kiếm gỗ xuống, tiếp lời: “Nhưng tôi nhắc cậu lần nữa, người quỷ khác biệt!” Dư Tắc lạnh mặt không nói, hắn nắm chặt cổ tay Lâm Đường: “Đi thôi.” Lâm Đường được Dư Tắc dắt ra ngoài. Dư Tắc đi rất nhanh, cậu quay đầu lại, chỉ kịp nhìn thấy nửa gương mặt cười của Tiết Mục Mục khi quay đi cùng vẻ mặt muốn nói lại thôi của Kiều Phỉ khi ngẩng đầu. Lòng cậu bỗng hơi rối rắm: thất đầu? Thất đầu thì sao?