Lâm Đường vất vả ngậm dương vật của Chu Trần Dật, đến khi hai má cậu đau và tê rần, đối phương vẫn chưa bắn. Cậu bắt lấy tay Chu Trần Dật, vì không thể nói nên chỉ có thể phát ra những âm thanh “ưm ưm”. Chu Trần Dật cúi đầu nhìn cậu một lát rồi rút gậy thịt ra khỏi miệng đối phương. Lâm Đường lập tức quay đầu che miệng nôn khan, trong miệng thoang thoảng một thứ mùi quái lạ, nhưng cậu không thể nhổ ra trước mặt Chu Trần Dật. Khi Lâm Đường quay đầu lại, cậu mới nhận ra Chu Trần Dật đang cúi đầu nhìn mình. Tuy không thể đoán được liệu hắn có đang tức giận hay không nhưng Lâm Đường vẫn dè dặt kéo quần Chu Trần Dật theo bản năng. Cậu nhìn hắn với vẻ lấy lòng, trong mắt toát ra chút sợ hãi. Chu Trần Dật nhìn cậu một lúc rồi lên tiếng: “Cậu sợ tôi?” Tay Lâm Đường thoáng cứng đờ, sau đó cậu lập tức mở to hai mắt, lắc đầu. Lúc này, Chu Trần Dật đã chắc chắn, bèn lặp lại một lần nữa: “Cậu sợ tôi.” Hắn cong môi cười dưới ánh mắt ngơ ngác của Lâm Đường: “Ít nhất cậu còn có trực giác nhạy bén.” Lâm Đường ngây người nhìn nụ cười thoáng qua của Chu Trần Dật, mãi một lúc sau mới chậm chạp hiểu lời hắn nói. Cậu ngơ ngác ngồi trên giường, bị hắn ấn vai đẩy ngã xuống. Giường đơn trong phòng sách rất nhỏ, một người ngủ trên đó đã chật hẹp. Khi Chu Trần Dật đè lên Lâm Đường, cơ thể cả hai gần như chồng khít lên nhau. Dưới ánh đèn, bóng Lâm Đường bị bóng của Chu Trần Dật bao trùm toàn bộ. Cậu cảm nhận được một sự áp bức, đè nén khiến tim đập dồn dập, khó mà thở nổi. Cho dù là với quỷ nam, Lâm Đường cũng không có cảm giác bí bách như thể đối phương sắp ăn tươi nuốt sống mình thế này. Cậu sợ hãi mở to hai mắt, thậm chí còn không có đủ can đảm để vươn tay đẩy Chu Trần Dật ra. Chu Trần Dật rũ mắt, vặn hai đùi Lâm Đường ra, nhìn xuống nửa người dưới của cậu. Từ góc độ này, hắn có thể thấy rõ những chi tiết trước đó không thể quan sát. Bên cạnh rất nhiều dấu tay phía trên đùi, hắn còn thấy huyệt sau của Lâm Đường vẫn đang ở trong tình trạng không thể khép lại. Chỉ cần ấn nhẹ ngón tay là đút vào được, dùng ba ngón tay ra sức đâm vào rút ra còn có thể kéo theo chút thịt trong lỗ nhỏ. Có vẻ thứ quỷ quái kia thật sự rất thích Lâm Đường. Chu Trần Dật bỗng nở nụ cười không rõ lí do. Lâm Đường sợ hãi ngẩng đầu nhìn hắn, lại phát hiện gương mặt hắn chẳng có chút ý cười nào: “Lại nói, cậu cũng dùng cách này để khiến Dư Tắc bảo vệ mình đấy à? Cậu ta vì cậu mà vứt bỏ cả tính mạng.” Nghe đến cái tên Dư Tắc, đồng tử Lâm Đường thoáng co lại, cậu run rẩy muốn ôm lấy cơ thể mình: “Không phải… Chúng tôi là người yêu.” Chu Trần Dật “ồ” một tiếng nhẹ tênh: “Thật đúng là khiến người ta cảm động.” Mặt Lâm Đường tái nhợt đi, cậu cảm thấy Chu Trần Dật có vẻ như đang mỉa mai mình. Một Chu Trần Dật mà cậu từng coi là người tốt bỗng trở nên thật đáng sợ. Chu Trần Dật vặn đùi cậu ra rồi cắm gậy thịt vào, phần thịt trong huyệt nhỏ bị chà đạp mang tới cảm giác áp bức khiến Lâm Đường khó mà hô hấp. Lâm Đường há miệng thở dốc, gậy thịt thô to của Chu Trần Dật thúc lên khiến cậu khó chịu, tiếng rên rỉ không kìm được tràn ra từ cổ họng: “A…” Chu Trần Dật cúi đầu nhìn cậu, ánh mắt lạnh như băng. Cái nhìn thờ ơ, bất cần này khiến Lâm Đường cảm thấy hắn như đang cố ý khiến cậu trở nên thật thảm hại. Cậu giơ tay che mặt, hi vọng làm như vậy sẽ giúp bản thân bớt vô dụng và đáng thương. Chu Trần Dật mặc kệ cậu, hắn rút hơn nửa gậy thịt của bản thân ra rồi đâm thật mạnh vào, khiến Lâm Đường cứng cả người. Cậu nức nở như đang rất khó chịu, nhưng dương vật không được an ủi phía trước lại run run dựng thẳng – thân thể Lâm Đường đã sớm bị quỷ nam chịch đến quen. Cho dù chỉ bị đâm từ huyệt sau, cậu cũng dễ dàng cương được, thậm chí còn có thể bắn ra mà không cần được an ủi phía trước. Chu Trần Dật cúi đầu nhìn Lâm Đường, đôi mắt vốn đen hơn người thường càng thêm sẫm lại. Hắn thoáng thở dốc, ánh nhìn đọng lại trên gương mặt nửa che nửa lộ của Lâm Đường. Động tác ra vào ở nửa thân dưới vẫn vô cùng hung mãnh, Lâm Đường bị hắn đâm đến nỗi nhấp nhô không ngừng, chẳng mấy chốc đùi trong cũng đỏ ửng lên. Lâm Đường đành phải buông cánh tay đang che mặt mình xuống, kéo tay Chu Trần Dật: “Nhẹ một chút, xin cậu… A…” Không bị cánh tay che khuất, Chu Trần Dật liền nhìn thấy đôi mắt ửng đỏ của Lâm Đường: đồ nhát gan, đồ nhát gan, luôn dễ khóc như vậy… Ai cũng bắt nạt được, mà càng như vậy lại càng dễ bị kẻ khác bắt nạt thôi. Lâm Đường run rẩy cầu xin lòng thương hại của Chu Trần Dật, nhưng hắn lại càng vặn đùi cậu ra rộng hơn, động tác cũng càng hung ác hơn. Lâm Đường bị hắn đâm đến mức thét lên chói tai, xen với đó là những tiếng khóc đứt quãng. Khoái cảm dày đặc khiến Lâm Đường run rẩy, dương vật thô to đâm vào quá sâu làm bụng cậu ân ẩn đau, thậm chí còn có cảm giác buồn nôn. Lâm Đường khóc lóc, muốn nằm nghiêng lại nhưng Chu Trần Dật bỗng ép chân cậu lên trước ngực: “Ôm chân cho chắc vào, nếu không ngày mai tôi không dẫn cậu ra ngoài đâu.” Lâm Đường trợn tròn mắt, không thể tin những lời như vậy lại phát ra từ miệng Chu Trần Dật. Nhưng cậu vẫn vừa khóc vừa tự ôm lấy chân mình: “Tôi, tôi nghe lời… A… Mông đau…” Chu Trần Dật cúi thấp người, ghé lại gần cậu, môi dán sát vào tai Lâm Đường: “Đã bị chịch đến mức chảy nước thế này, tôi tưởng cậu phải quen rồi mới phải.” Đúng vậy, đã bị quỷ nam kia làm đến mức này, tựa như một quả đào chín, khẽ chạm vào là chảy mật, sao Lâm Đường vẫn cảm thấy đói khát như vậy? Lẽ nào do tinh dịch của quỷ nam không đủ đút cậu ăn no sao? Chu Trần Dật nghĩ tới điều này, giễu cợt cười lạnh, nhưng trong lòng lại hơi phiền muộn, động tác cũng càng lúc càng thô bạo, vội vàng. Rõ ràng lúc mới gặp vẫn còn là một xử nam đỏ bừng mặt khi được hỏi về kinh nghiệm tình dục, vậy mà giờ đã biết ngẩng đầu, vươn đầu lưỡi đỏ hồng ra câu dẫn mình. Chu Trần Dật chẳng khó để tưởng tượng ra cách Lâm Đường dùng để quyến rũ quỷ nam kia. Hắn biến sự bực tức không thể giải thích trong lòng thành ham muốn bạo lực tình dục, đè đùi Lâm Đường rồi hung hăng đâm thật mạnh vào: “Rõ ràng đã chọn được tế phẩm hợp mệnh cách, sao cứ phải cố tình chọn trúng cậu.” Lâm Đường không hiểu Chu Trần Dật đang nói gì, cậu bị làm một cách tàn nhẫn, chỉ biết ôm chặt chân mình mà bật khóc. Cậu càng như vậy, Chu Trần Dật càng cảm thấy bực bội không lí do: vốn dĩ nếu thuận lời thì ngày mai là có thể đi rồi, nhưng dường như Lâm Đường lại không bị dị hóa, vậy nên cứ thế mang cậu đi hay để cậu tiếp tục ở lại? Chu Trần Dật cúi đầu nhìn Lâm Đường khóc đến đáng thương, tâm tư trĩu nặng. Cuối cùng hắn không nhịn được nữa, cúi người dùng miệng chặn lên môi Lâm Đường. Chu Trần Dật hôn một cách tàn nhẫn như thể muốn nuốt trọn Lâm Đường. Đầu lưỡi cậu bị mút đến tê dại, nước bọt không kịp nuốt xuống tràn ra từ khóe miệng, chảy xuống cằm. Lúc tách ra, môi cậu còn bị răng nanh của Chu Trần Dật cắn rách, nhưng cậu nhịn được, không tránh đi, vẫn ôm chặt lấy chân mình. Lâm Đường cảm thấy Chu Trần Dật trở nên thật đáng sợ. Một Chu Trần Dật mặt lạnh tâm ấm dường như đã biến thành một con quái vật khoác da người. Nhưng cậu không còn cách nào khác… Cậu thật sự rất muốn về nhà… Cậu phải ôm chân cho thật chặt…