Không Sợ Biến Thái Chỉ Sợ Biến Thái Hơn..!!!
Chương 27 : Cao thủ thật sự đều ở ẩn
Con Bò vẫn cứ chạy đi...để lại tôi nằm chỏng chơ trên đất...
Cảm giác sau khi té xuống là... hơi tê tê...
" Con chó này đáng đánh đòn mà... khi về nhà tôi thề nhất định đổi tên nó thành con Mèo và bắt nó kêu meo meo... chó mà còn phản chủ... làm mèo đi là vừa"
Ngồi dậy kiểm tra gương mặt, còn nguyên vẹn, trên môi chỉ hơi sưng một tí. Nếu như theo quán tính này thì tôi không dập mũi dập mồm thì cũng bị gãy vài cái răng.
Lúc ra khỏi nhà quên mang theo cái thẻ bảo hiểm nhưng tôi vẫn an toàn thế này chắc là do tôi may mắn rồi.
Đứng dậy phủi phủi áo quần chợt nhận ra thiếu thứ gì đó...
Nhìn nhìn xung quanh.
"Bà nó... bộ tóc giả của tôi đang nằm ở đằng kia".
Chạy tới lượm về, cầm trên tay thì nghe tiếng chó sủa ở con hẻm, có tiếng chửi mắng nữa.
" Con Bò nhà tôi lại gây chuyện rồi..."
Nhét nhét bộ tóc giả vào trong áo ngực, kéo dây áo khoác lên tận cổ, trùm mũ lên đầu chuẩn bị cho chiến dịch "cướp chó".
Tôi chạy nhanh hết cỡ, mang ý chí vừa chụp được em Bò nhà tôi là chạy thẳng luôn một mạch, dù nó có to có nặng đến mấy cũng phải bằng mọi cách vác về.
Tôi không phải thần thánh gì mà đi lo chuyện bao đồng, tôi chỉ muốn cướp lại tài sản của mình thôi.
" Đời không như phim".
Khi tới nơi thì thấy con chó nhà mình đang đứng đối diện sủa inh ỏi với một đám tầm 7,8 người gì đó. Tôi căng thẳng núp vào góc tường chờ cơ hội. Hên là bọn kia đang chú ý con Bò nên không thấy tôi.
Bình ổn lại nhịp thở... Tôi quan sát.
" Bà nó... vỡ kế hoạch, con Bò hôm nay ăn nhiều chất béo hay sao mà năng lượng nhiều đến thế...sủa vừa nhiệt huyết vừa oai phong... chả bù cho hồi nãy".
Đám người bên kia vừa ngạc nhiên vừa kinh sợ con chó có khuôn mặt xệ đang lên cơn kia, không ai dám tiến lên có lẽ sợ bị cắn.
Hai bên mặt đối mặt với nhau, con Bò sau khi sủa chán chê liền gầm gừ trừng mắt.
- Tại sao tụi bây không làm gì con chó đi!
- Dạ, nhìn nó giống lên cơn dại lắm nên...
- Một lũ vô dụng, tao thanh lý thằng này xong sẽ đến xử tụi mày!
Sau đó là một tràng đập đánh.
- Ba mày đuổi tao là ngon à... tao giết con của ông ta xem ông ta còn lên mặt cỡ nào!
- Ha ha... tao giết mày dễ như trở bàn tay, tao từng là xã hội đen... tao sẽ băm vằm mày ra từng khúc chôn ở từng nơi để ba mày phải đi kiếm...
- Không... không...
Có tiếng rên. Rồi tiếng cười the thé.
Tôi đứng ở bên ngoài nghe mà thấy rùng mình... Có ánh sáng kim loại phản chiếu ánh đèn đường lóe lên...
Phập...
Là tiếng dao đâm.
A...a...
Tiếng khàn nhỏ... vang vọng.
Tôi sợ hãi, mò tay vào túi quần lau mồ hôi... chợt...
Con Bò đang đứng yên vội lao lên cắn một người.
- A... con chó khốn nạn... tụi bây làm gì đi!
Một người đàn ông cầm một mảnh gỗ lớn phan mạnh vào con Bò...
Con Bò lăn ra phía ngoài, vừa lúc chạm vào tầm mắt của tôi...
Nó nằm im đó, đôi mắt đáng thương, nhìn tôi kêu hai tiếng... ăng ẳng...
Tôi nổi giận thật rồi...
Thêm một người khác định lao ra muốn đánh tiếp con chó của tôi nhưng chưa kịp ra tay đã bị đá một phát ra xa.
Người ra tay không ai khác chính là tôi. Tôi điên rồi, gào lên.
- Mẹ kiếp, đánh chó phải nhìn mặt chủ, mấy người còn muốn giết chết nó có sợ cỡ nào tao cũng phải đánh!
Tôi lao vào bọn chúng, dùng hết các món nghề khi học võ, xài chiêu nào tôi cũng đều dứt khoát đánh vào chỗ hiểm của bọn chúng...
- Mẹ kiếp! Dù có bán máu hết tất cả tụi bây cũng không đủ tiền đền lại con chó cho tao đâu, tao đánh chúng mày!
Bọn chúng vừa bất ngờ vừa không nhanh bằng tôi. Tôi bây giờ mới chân chính là cao thủ võ lâm.
Mọi đòn đánh tôi né được hết. Dường như phát huy được hết sức mạnh tên nào xông lên tôi đều đánh cho nhừ tử...
Bốp...
Một cây gậy phang vào tay tôi. Cây gậy gãy làm đôi.
Không hề đau chút nào.
Vì tôi đã quá sơ suất mà bị người ta chơi xấu.
Tôi lao đến, dùng bàn chụp lấy khúc gỗ còn trên tay tên kia lại bóp nát...
Bọn chúng hoảng sợ...nhìn tôi như sinh vật ngoài hành tinh.
Một tràng đánh đấm liên tục...
...
Sau cùng tất cả bọn chúng đều nằm rạp dưới đất kẻ ôm đầu, kẻ ôm háng.
Tôi cầm điện thoại ra bấm bấm...
- Tao gọi công an hốt hết tụi mày...
Khi vừa nghe xong kẻ thì lết, kẻ vịn tường đua nhau tháo chạy...
..
Thật ra thì tôi chỉ đang mở bản đồ tìm bệnh viện nào gần đây thôi. Tôi không có bị ngu để bị chúng nó trả thù sau này.
Nhanh chóng chạy đến xem xét vết thương của con Bò thì đã thấy nó đứng lên từ lúc nào... vừa thấy tôi là vẫy đuôi liên tục...
Tôi không tin vào mắt mình kiểm tra lại lần nữa thì không hề thấy vết thương nào...
" Bà nó da dày thịt béo có khác, nguyên cái lớp mỡ thôi đã đủ bá đạo rồi!"
Tôi hỏi nó:
- Bò à, mày thành tinh rồi sao, mày giỏi giả bộ vậy, sao mày lại tin tưởng tao vậy!
Nó đi vòng vòng quanh chân tôi dáng vẻ lấy lòng.
Tôi vốn định hát bài " Không phải dạng vừa đâu" để khích lệ mình, nhìn thấy con chó như vậy tôi phải chế lại.
"Con chó tôi không phải dạng vừa đâu... vừa vừa đâu...."
Sờ mó trong túi thì cầm được tấm thẻ bảo hiểm...
" Nó xuất hiện lúc nào vậy trời..."
Một dòng chữ nhỏ lóe sáng bên dưới tiêu đề.
BẢO HIỂM NHÂN THỌ HAI NĂM.
(Bao gồm cả thú cưng)
...
" Bò à, lần này là mày may mắn là vì có tao đó... cảm tạ trời đất..."
...
Sau khi yên tâm với con chó nhà mình tôi mới đi tới xem xét người bị thương bên kia.
" Đừng trách tôi, tôi đánh nhau vì con chó nhà mình, không phải người kia..."
Tới gần thì nhận ra đó là một người con trai mặc vest, máu chảy ở một góc áo. Tôi mở ra xem.
Là vết thương bên hông chút nữa là gần bụng...
Tôi thử gọi người đó, nhưng không phản ứng, có lẽ bị ngất rồi.
Cầm điện thoại định gọi xe cứu thương hay taxi gì đó thì thấy trên màn hình bản đồ hiển thị tầm 100 mét có một bệnh viện.
Cũng gần đây...
Kéo tay của người này đặt lên vai... định dìu đi thì bị trượt, đầu người kia rơi xuống cái bộp trên mặt đường...
Người này đang hôn mê bất tỉnh. Cách này loại...
Lột áo vest cột ngang hông để tránh vết máu dính vào người tôi. Xoay lưng kéo hai tay đặt trên vai cõng đi...
Sức nặng của đàn ông khác phụ nữ... tôi mất đà ngã ra phía sau nằm đè lên người kia... cách này cũng loại.
Nhìn con Bò nhà tôi ánh mắt trông chờ... nó nhìn tôi ánh mắt đáng thương... cũng loại nốt.
Chỉ còn một cách, tôi nhấc bổng tên này lên bế kiểu công chúa.
Lực tay tôi rất mạnh nên bế rất dễ dàng...
Một tên con trai có đôi chân dài khi được tôi bế lọt thỏm vào bên trong... trông chẳng khác gì mẹ bế con... nhưng với điều kiện chiều cao tôi từ 160cm thành 2 mét.
Lấy chân khều khều sợi dây của con Bò, tôi vừa bế một người vừa dắt một con chó kéo nhau đi tới bệnh viện...
Tôi lại quên mất một điều quan trọng...
" Tóc của tôi đâu...."
...
" Xin ông trời hãy cho con làm người bình thường một ngày thôi... làm ơn đó".
______
Truyện khác cùng thể loại
75 chương
12 chương
21 chương