Không chiếm được thì vứt bỏ đi. Bởi vì không chiếm được. Mà phải thống khổ, phải căm hận, phải trở nên xấu xa. Nhân loại có một thứ gọi là dục vọng. Cho nên muốn buông tay cũng không thể nào được. Sau đó sẽ lại thống khổ, sẽ căm hận, sẽ trở nên xấu xa. Ly Trần lại đi, đi vào công ty, gặp Kỳ Diệp đáng yêu của hắn. Dù cho ta muốn quên đi, muốn làm như chưa chuyện gì xảy ra, gương mặt cười tươi dửng dưng của Kỳ Diệp tựa như gai độc khiến ta đứng ngồi không yên, một nam nhân muốn yêu cầu cái gì với đối phương của mình đây? Yêu tất cả của chính mình, có thể cùng mình phân hưởng toàn bộ khoái nhạc lẫn đau thương, thân thể mềm mại xinh xắn như chú chim nhỏ nép vào người mình.. Mà những điều này, ta hoàn toàn không có.. Thế nhưng Kỳ Diệp có a.. Ngày hôm qua, Ly Trần cái gì cũng không nói, ta chạy đến công ty những tưởng có thể khiến hắn khó xử, còn ở trước mặt Kỳ Diệp đem chuyện xấu hổ của hắn nói ra, thế nhưng Ly Trần vẫn đối cậu mỉm cười, nụ cười ôn nhu ngập đầy bao dung, giang rộng đôi tay ôm lấy hắn. Đau khổ quá.. Phiêu Dạ ôm chặt lấy thân thể của mình, tim đau đến mức không thể co bóp, không nhìn thấy hy vọng cũng không tìm thấy nơi nương tựa, đôi tay của hắn… Chặt chẽ dệt lên một tấm lưới thiên y vô phùng. ” Leng keng..” Ly Trần? Phiêu Dạ lập tức ngồi dậy từ sofa, thế nhưng sau đó liền khôi phục lại trạng thái lãnh tĩnh, hiện tại là buổi trưa, Ly Trần còn đang đi làm, hắn không phải kẻ trốn việc như vậy, ngoài cửa chắc chắn không phải hắn. Đi cẩn thận, nhẹ nhàng đến phía cửa, từ ‘con mắt’ ở trên cánh cửa nhìn ra ngoài… Ngoài cửa, là một kẻ khiến cậu quen thuộc đến mức không thể quen thuộc nữa, đối với Phiêu Dạ của hiện tại, đó là một gương mặt phải khiến cậu hoài niệm. Mở cửa ra, nam nhân ngoài kia vừa nhìn thấy Phiêu Dạ liền lập tức lộ vẻ mặt giận dữ. ” Ngươi dám bỏ đi lâu đến thế!! Ngươi có biết vì ngươi mà công ty tổn thất bao nhiêu không? Nếu không phải hôm qua lúc đi về ta nhìn thấy ngươi, không biết ngươi còn muốn chơi đến khi nào mới chịu về.” ” Lưu Sa…” Thấp giọng kêu, Phiêu Dạ ôm lấy Lưu Sa, khí tức của kẻ lâu ngày không gặp này khiến Phiêu Dạ vô phép kiềm nén mà nhắm chặt đôi mắt, tựa như vừa thoát khỏi giấc mộng, quay lại hiện thực vậy, một cảm giác quen thuộc rất an tâm khiến cậu tựa như một tiểu hài tử bất an, cứ thế mà ôm chặt kẻ kia. Lưu Sa sửng sốt, hình như không ngờ đến Phiêu Dạ lại có hành động này ” Uy!! Ngươi làm sao vậy!! Buông ra mau!!” ” Xin lỗi, đã hại ngươi lo cho ta!” Ngay sau khi thất thố, Phiêu Dạ hoàn hồn, buông Lưu Sa ra, dẫn hắn vào phòng. ” Ngươi biết điều đó sao?” Vẻ mặt của Lưu Sa vẫn chưa nguôi giận ” Bọn ta tưởng ngươi đã quên hết rồi.” Cảm thán ” Ngươi đột nhiên mất tích, mọi người đều vì ngươi mà gà bay chó sủa! Một câu xin lỗi của ngươi cũng không giải quyết được gì đâu! Phiêu Dạ, lần này giám đốc vô cùng bất mãn với ngươi a!” ” Ta biết!” Sớm chuẩn bị câu trả lời! Phiêu Dạ lộ ra vẻ không chút quan tâm, miễn cưỡng nằm lên sofa. ” Ngươi rốt cục có chủ ý gì a?” Lưu Sa nghi hoặc nhìn cậu, hai người quen nhau đã ba năm, tính cách của Phiêu Dạ, hắn hiểu rõ hơn so với ai hết, thông thường cái gì cậu đều nghĩ đến hậu quả của nó, thế nhưng lần này thì không! Bởi vì cậu đã phát sinh ra một loại nhân cách khác! Nói trắng ra giống như là đơn bào vậy, là loại làm trước nghĩ sau. ( = = khúc này ta không hiểu gì cả.) ” Ta muốn rời khỏi ngành giải trí.” Phiêu Dạ nói. ” Cái gì?” Lưu Sa nheo nheo mắt, nguy hiểm nhìn Phiêu Dạ ” Ngươi lập lại lần nữa, ngươi muốn cái gì?” ” Ách…” Phiêu Dạ do dự, ngồi thẳng lại, bởi vì thông thường chỉ cần Lưu Sa lộ vẻ mặt này, chính mình đều bị đàn áp gắt gao! Thế nhưng, bản thân thật sự rất muốn rời khỏi ngành giải trí, cho nên sợ cũng phải nói ra: ” Ta.. ta muốn nói, ta… ta đã yêu.” ” Ngươi đã yêu sao?” Lưu Sa giống như đang xem trò cười hài nhất thế giới, nhìn cậu ” Phiêu Dạ, trò cười ngu ngốc như thế ngươi cũng nghĩ ra sao? Mấy tháng không gặp ngươi có phải ngươi đã bị ngu hóa rồi không?” ” Ta… Ta nói thật mà!” Ô Cậu không đáng tin tưởng đến vậy sao?? ” Ta thì tin ngươi là kẻ ngốc nhất thế giới này.” Lưu Sa thiếu chút nữa là chỉ vào mặt cậu, ra sức thóa mạ ” Ngươi đừng quên mất tháng trước là ai đã dõng dạc cười nhạo ta khi ta thất tình, nói ta là một kẻ ngốc, thiên nhai hà xứ vô phương thảo, hà tất đan luyến nhất chi hoa, là ai đối ta nói rằng toàn bộ nữ nhân trong thế giới này đều là những kẻ độc ác bị bệnh tâm thần, toàn bộ nam nhân trong thế giới này, bao gồm cả ta vây quanh như những con ruồi thèm thịt thối? Còn có ai nói với ta rằng, nếu như ai có thể khiến hắn động tình thì hắn phải đi tự sát? Phiêu Dạ, ngươi đừng nói ta nghe, mới vài tháng ngươi đã bị già đến lẩm cẩm rồi!!” Ta thực sự muốn tự sát! Phiêu Dạ lần thứ hai nhớ đến con đường tình cảm đầy chông gai của mình, vài tháng trước còn nghe cái tiêu chuẩn ” Phiêu thị lý luận”, Phiêu Dạ rất muốn đâm đầu vào tường chết. ” Thế nào? Không phản đối đúng không? Không phản đối thì theo ta trở về!” Lưu Sa cũng không có đủ tâm trạng để cùng cậu ngồi đây chơi đùa. ” Không, ta không muốn trở về!” Vừa nghe đến việc phải rời đi, Phiêu Dạ bắt đầu nóng nảy ” Lưu Sa, ta mặc kệ ngươi tin hay không, ta thực sự yêu hắn! Ta không muốn ly khai hắn, đừng ép ta được không?” ” Được! Muốn ta tin, thì hãy chứng minh đi!” Lưu Sa vẻ mặt đúng kiểu “Ngươi nói không, ta sẽ không tin tưởng. Chú thích: Thiên y vô phùng: không chê vào đâu được Thiên nhai hà xứ vô phương thảo, hà tất đan luyến nhất chi hoa: Chân trời nơi nào không hoa cỏ, vì sao lưu luyến một bông hoa? Phiêu thị: dâu họ Phiêu?