Vô cùng khiếp sợ nhìn nam tử trước mặt, hắn cho rằng ta ở Lâm Vương phủ là để báo thù Quân Lâm, hắn cho rằng ta cố gắng tiến đến là để tìm cơ hội tốt tiếp cận Quân Lâm. Mà hắn, một lần lại một lần âm thầm giúp đỡ ta, tất cả đều là bởi vì hắn nghĩa ta là Khinh Ca … Hắn sợ Quân Lâm đoán ra thân phận của ta, sẽ gây ra bất lợi cho ta. Trái tim run lên đau đớn, hắn nào biết đâu rằng, kỳ thật Quân Lâm đã sớm biết được thân phận của ta. Ta, căn bản không phải Khinh Ca … “Khinh Ca, nếu nàng không muốn, không muốn làm phi tử của Hoàng Thượng, như vậy ta –” Hắn dừng một chút, rồi cắn răng nói,“Ta nhất định nghĩ biện pháp mang nàng rời đi!” Trong lòng chấn động, giờ ta mới nhớ tới chuyện này. Vội vã đẩy hắn ra: “Vì sao … Hoàng Thượng vì sao lại phong ta làm phi?” Ta thủy chung không nghĩ ra, sự tình làm sao có thể biến thành như vậy. Tiết Tùng Ninh sắc mặt ngưng trọng, hơi hơi cắn môi, một câu cũng không nói nên lời. Lúc này, lại nghe ở bên ngoài tiếng công công hô lên: “Hoàng Thượng, Hoàng Thượng ngài chậm một chút!” Ta lắp bắp kinh hãi, Tiết Tùng Ninh rốt cuộc cũng thay đổi sắc mặt. Sợ hãi đến run lên, ta vội vã giãy ra khỏi ngực hắn, vô luận như thế nào, ta cũng không thể làm liên lụy đến hắn. Ta không biết hắn cùng Khinh Ca đã từng có quan hệ như thế nào, nhưng hắn thật sự là người tốt. Tiếng bước chân đột nhiên tới gần, ta theo bản năng nâng mắt nhìn ra ngoài cửa, thấy Hoàng Thượng đã bước qua ngưỡng cửa, thấy ta, con ngươi lóe sáng, rất nhanh tiến đến, bắt lấy tay của ta, vui vẻ nói: “Ái phi, nàng rốt cục cũng tỉnh!” Ta ngây người, đứng ngây ngốc, đầu óc trống rỗng. Hình như ta mơ hồ nghe thấy thanh âm bi ai, thống khổ của Tiết Tùng Ninh: “Mạt tướng tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn tuế!” Ngài không nhìn hắn, chỉ chăm chú nhìn ta. Tựa như chỉ cần thiếu chú ý một chút thôi, ta sẽ biến mất khỏi tầm mắt của ngài. Ngài thật sự đã già đi, khóe mắt, cái trán đều hiện lên những nếp nhăn tinh tế. Tóc đã ngả sang màu hoa râm, ngay cả công công lúc chải đầu đã cẩn thận đem phần tóc bạc che đi, nhưng vẫn có thể nhận ra hương vị của già nua. “Ái phi, làm sao vậy? Thân thể không được khỏe sao?” Hắn thân thiết hỏi, cẩn thận đem ta dìu trở lại giường. Ngài quả nhiên không nhận ra ta, cũng đúng, khi đó ta còn nhỏ như vậy. Thậm chí cũng chỉ là từ phía xa nhìn thấy ngài mà thôi. Ngài hầu như chưa từng gặp mặt ta, tự nhiên, là không nhớ rõ ta rồi. Ta thì sao? Nên cảm thấy may mắn, hay là cảm thấy bi ai? Ngài quay đầu, nói với công công: “Tuyên thái y!” Ánh mắt xẹt qua Tiết Tùng Ninh, ngài khẽ ho một tiếng, nói, “Tiết tướng quân sao lại ở đây?” Tiết Tùng Ninh giống như đột nhiên hồi phục thần trí, vội hỏi: “Mạt tướng nghĩ đến … Nghĩ đến nương nương cần cái gì, liền tiến vào nhìn một cái.” Nghe vậy, Hoàng Thượng cũng không lại truy cứu, khoát tay nói: “Ừm, nơi này đã không có việc gì, ngươi đi xuống đi.” Tiết Tùng Ninh lặng yên liếc mắt nhìn ta một cái, cắn răng nói “Dạ”, liền lui xuống. Hoàng Thượng chính thức xoay người, trên gương mặt mỏi mệt lộ ra vẻ vui mừng, cười: “Ái phi …” Hắn cúi đầu gọi, bàn tay to lớn nắm lấy tay ta, tựa như đang cầm trân bảo. “Hoàng Thượng!” Ta theo bản năng muốn trốn, ngài lại bỗng dưng nắm chặt, nhíu mày nhìn ta, có chút đau lòng mở miệng: “Ái phi không nhớ trẫm sao?” Ta kinh hoảng lắc đầu, ta không biết ngài đang nói cái gì. Ngài dùng lực đem ta kéo vào trong lòng, gắt gao ôm lấy, thở dài một tiếng, nói: “Không sao cả, chỉ cần ái phi lại trở lại bên cạnh trẫm, cuộc đời này của trẫm, như thế là đủ rồi!” “Hoàng Thượng, ta là …” Đột nhiên im miệng, nói ta là ai? Phượng Loan Phi? “Nàng là ái phi của trẫm.” Ngài ôm ta, nhẹ giọng nói.