Không muốn làm quân cờ của vương gia: khí phi tái nan cầu
Chương 94 : Thân phận kinh người
Ai có thể tìm được bồ công anh màu tím, thì có thể có được tình yêu hoàn mỹ …
Ai có thể tìm được bồ công anh màu tím, thì có thể có được tình yêu hoàn mỹ …
Ta từng nghĩ đến, đó là tình yêu của ta …
Có thứ gì đó ấm nóng từ nơi khóe mắt trào ra, xuôi theo hai gò má mà chảy xuống. Nháy mắt, lại trở nên lạnh như băng.
Ngón tay co rúm lại, bỗng nhiên mở to mắt ra. Đỉnh đầu là cánh màn phù dung màu xanh nhạt, bên ngoài cửa sở còn nghe thấy tiếng gió thổi làm cho sa trướng khẽ khàng phiêu động, dựng thẳng mũi ngửi, hình như còn có thể ngửi thấy mùi trầm hương …
Nơi này … là nơi nào …
Ta không phải, là đang đi theo Hoàng Thượng đến một nơi đầy Bồ Công Anh màu tím kia sao?
Đột ngột nhảy dựng lên, cảm giác bên người có một bóng người chớp động, ta theo bản năng quay đầu, thấy Tiết Tùng Ninh đứng ở bên giường của ta, nhìn ta, chỉ nhìn ta …
Thấy ta tỉnh lại, hắn hình như có chút giật mình kinh ngạc, nhưng lại lo sợ không yên lui xuống nửa bước.
“Tướng quân……” Ta gọi hắn.
Hắn thấp đầu: “Có mạt tướng.”
Kinh ngạc nhìn hắn, khó hiểu hắn vì sao đang êm đẹp lại tự xưng “Mạt tướng”. Nhấc chăn lên, ta xuống giường, đi về phía hắn, nhíu mày hỏi: “Tướng quân đang nói cái gì? Còn có, ta … Ta vì sao lại ở chỗ này? Nơi này, là nơi nào …” Vừa hỏi, vừa đưa mắt đánh giá hết thảy trong phòng, đầu lưỡi có chút cứng ngắc, trái tim có chút bị thắt lại.
Hắn lại lùi về phía sau, thủy chung cùng ta duy trì khoảng cách nửa trượng *.
* trượng: đơn vị đo độ dài. 1 trượng = 1,7m.
Ta bỗng nhiên cảm thấy hoảng hốt không thôi, nâng tay ý muốn chạm vào quần áo của hắn, hắn lại vội nghiêng người né qua, mở miệng: “Nếu nương nương đã tỉnh, mạt tướng đi bẩm báo Hoàng Thượng.” Hắn dứt lời, xoay người liền rời đi.
Ta chỉ cảm thấy đầu óc “ong” lên một tiếng, hắn đến tột cùng đang nói cái gì? Đang nói cái gì?
Gọi ta — nương nương?
Ta từ khi nào … biến thành nương nương ?
Mắt thấy hắn chuẩn bị ra khỏi cửa, ta đột nhiên chạy đến, dùng sức giữ chặt ống tay áo hắn, đè nặng thanh âm nói: “Cái gì … Cái gì nương nương? Tướng quân, ta là Loan Phi mà!”
Trong mắt hắn hiện lên một tia đau đớn, rõ ràng đóng mắt, sâu kín mở miệng: “Nương nương sợ là không nhớ rõ, sau khi từ ngoài thành trở về hành cung, Hoàng Thượng liền đã mở kim khẩu [1], muốn phong người làm phi. Chỉ thiếu Hồi cung sẽ ban một đạo Thánh chỉ nữa thôi.”
[1] “mở kim khẩu”: mở lời vàng ngọc.
Lời nói của hắn khiến ta chao đảo, thiếu chút nữa thì té ngã xuống. Hắn vội đưa tay đến muốn đỡ ta, nhưng tay chưa chạm tới, lại giật mình thu hồi lại. Ta hoang mang lắc đầu, không có khả năng, không có khả năng. Hoàng Thượng làm sao có thể phong ta làm phi chứ?
“Là hiểu lầm đúng không?” Nâng mắt nhìn hắn, nói cho ta biết đi, là hiểu lầm thôi.
Trong ngực giống bị cái gì đó đè nặng, hô hấp có chút khó khăn. Ta liều mạng hô hấp, lại vẫn như trước cảm thấy hít thở không thông mà sợ hãi. Thật khổ sở, tại sao có thể như thế?
Cánh tay nam tử bỗng nhiên đưa tới, đỡ lấy thân mình lung lay sắp đổ của ta. Hắn nhìn ta thật sâu, sau một lúc lâu, thử mở miệng: “Khinh Ca?”
Ta giật mình.
“Khinh Ca, nàng là Khinh Ca, đúng không?” Hắn run rẩy ôm lấy ta, ngữ khí hơi hưng phấn cùng kích động, “Ta đã sớm biết là nàng mà, ta đã sớm biết …”
“Ta …” Ta không phải Khinh Ca, nhưng là, ta nên như thế nào giải thích đây?
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi…… Ta biết nàng lên đường là vì có nỗi khổ trong lòng, ta biết nàng chỉ có một mình phải cẩn trọng sống sót thực sự không dễ dàng, tất cả ta đều hiểu rõ. Nàng không muốn nói, ta cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ tới sẽ ép nàng nói ra. Ta chỉ là, muốn chăm sóc cho nàng thật tốt, để cho nàng ở cạnh bên người ta, cẩn thận mà chăm sóc cho nàng.”
“Tin tức nói nàng đã chết trên đường sung quân, ta chưa bao giờ tin. Ta vẫn âm thầm phái người tra tìm tung tích của ngươi. Đêm đó, ở Lâm vương phủ, lần đầu tiên nhìn vào ánh mắt của nàng, ta biết, nàng chính là Khinh Ca. Ánh mắt của nàng, ánh mắt quen thuộc như vậy, dù cho mười năm đi qua, ta vẫn nhớ rõ như mới ngày hôm qua.”
“Ta biết nàng vì sao sợ Lâm vương, nàng hận hắn. Nếu không phải vì hắn, hơn hai trăm nhân mạng của Phượng phủ đã không phải chết. Ta vội vã nói cho Lâm vương biết tin nàng chết, chính là làm cho hắn nghĩ rằng nàng đã thật sự biến mất khỏi cõi đời này. Nàng thật sự nghĩ rằng … hắn cái gì cũng không biết sao?”
Lời nói của hắn, từng câu từng câu khiến cho ta cảm thấy càng thêm khiếp sợ!
Thì ra, đây mới là nguyên nhân hắn muốn ta giả vờ chết!
Truyện khác cùng thể loại
942 chương
317 chương