Ta hiểu được, lúc này Vân Lan đến đây, chỉ là muốn chế nhạo ta. Nàng nói cho ta biết sự thật tàn nhẫn kia, từng chữ từng chữ đều kinh động tâm can. Trong lòng ta bỗng nhiên trỗi lên phẫn hận, nếu như hết thảy những chuyện này là sự thật, như vậy Phượng Hố vì sao phải làm như vậy, vừa nhìn cũng có thể hiểu được ngay. Năm đó, Nhã phi được sủng ái nhất hậu cung, đến Hoàng Hậu cũng phải kiêng nể ba phần. Cây lớn thì vẫn luôn hút gió, huống chi là bên trong hậu cung. Được Hoàng Đế sủng ái cũng tựa như độc dược, lòng đố kị của nữ nhân chẳng khác nào rắn rết. Là Hoàng Hậu, ta sớm nên nghĩ đến. Nước mắt nhịn không được mà rơi xuống, mà ta, ngay cả sức lực nâng tay lên cũng không có. Đó là người cô từ nhỏ đối với ta hết mức từ ái, đó là biểu ca từng nắm tay ta nói nhất định sẽ bảo vệ ta, lại đều có thể vì ham muốn ích kỷ của bản thân, trơ mắt nhìn mấy trăm mạng người vô tội của Phượng gia ta chịu chết. Khó trách Phượng phủ xảy ra chuyện, Quân Ngạn ngày hôm đó tới thiên lao không một lời đề cập đến việc nghĩ cách giải cứu, hắn chỉ thản nhiên nói một câu “bảo vệ ta”. Thì ra, hắn cũng chỉ muốn bo bo giữ mình! Nếu như một ngày kia, Quân Ngạn có thể vinh đăng đại bảo, hắn thật sự có thể không cảm thấy hổ thẹn với lương tâm sao? Hắn có nghĩ tới, vì hắn mà Phượng gia đã phải đổ biết bao máu tươi? Ta thật muốn khóc ra tiếng, nhưng không thể nào khóc ra được. Áp lực đè lên vai, thực nặng. Mãi đến lúc Liễu Nhi đi vào, cúi đầu gọi ta: “Phu nhân.” Ta tuyệt vọng tựa ở đầu giường, ánh mắt trống rỗng. Trên mặt đất, vẫn còn chiếc vòng phỉ thúy bị ta làm vỡ lúc ban ngày. Trong chớp mắt một cái đã có thể sở hữu, nhưng rốt cuộc cũng không thể chữa lành. Liễu Nhi cúi người dọn dẹp, đem mảnh nhỏ cẩn thận bao vào trong ngực, có chút câu nệ đứng lên, mở miệng hỏi: “Phu nhân, cái này phải xử trí thé nào ạ?” Dù sao cũng là Vương gia ban cho, mặc dù đã vỡ, nàng cũng không dám tự mình đem đi vứt bỏ. Ta nghe thấy, nhưng mà không muốn nói chuyện. Liễu Nhi đem các thứ đặt ở trên bàn, tiến lên đây, nhìn ta: “Phu nhân, người làm sao vậy?” Lúc này ta mới nhìn rõ gương mặt nàng, còn lưu lại dấu tay thâm tím, khóe miệng vẫn còn tơ máu. Ta mới biết được, thì ra Diễm Ngọc có thể ra tay ngoan độc đến vậy. “Phu nhân!” Liễu Nhi nhìn thấy ta khóc hồng hai mắt, kinh ngạc kêu lên: “Phu nhân, người làm sao lại khóc? Có phải là do Vương phi nàng…” Nàng bỗng dưng bịt kín miệng, không dám nói tiếp nữa. Ta mệt mỏi nhắm mắt, vẫn như trước không nói lời nào. Liễu Nhi vội la lên: “Phu nhân, người nói gì đi! Đừng dọa nô tỳ!” Nàng nói xong, quỳ gối dưới chân ta. “Phu nhân, người có chuyện gì có thể nói cho nô tỳ, không cần giữ ở trong lòng.” “Phu nhân…” Ta bỗng nhiên mở to mắt, cẩn thận nhìn nàng. Con ngươi đen láy của nàng lóe lên ánh sáng trong suốt, xem ra thật sự lo lắng. Không tự giác nâng tay lên, khi sắp chạm đến xiêm y của nàng, lại đột nhiên thu tay lại. Ta làm sao vậy? Muốn thương hại nàng sao? Nàng không phải Thanh Tư, không phải người thân thiết với ta để ta có thể tin tưởng. Nàng chính là người của Quân Lâm, có lẽ cũng là người giám thị ta. Ta lặng kẽ đứng dậy, đi ra bên ngoài. Trời tháng sáu, đêm nay không khí vẫn là lạnh như băng. Liễu Nhi chạy đến mở áo choàng phủ lên người cho ta, nói nhỏ: “Phu nhân, bên ngoài gió lạnh, cẩn thận kẻo bị cảm lạnh.” Nâng tay phất bay áo choàng nàng vừa choàng thêm lên, ta không cần. “Phu nhân?” Nàng khó hiểu, lại muốn tiến lên. Ta lạnh lùng nói: “Lui xuống.” Nàng giật mình, đứng hồi lâu, mới rốt cục lui xuống.