“Tỷ là… Không. Điều đó là không thể nào!” Ta lùi lại nửa bước, không cẩn thận mà té ngã, đập mạnh lên mặt đất lạnh như băng, đau đớn, cũng không thể nào sánh kịp với nỗi xót xa trong lòng. Đến tột cùng, là chuyện gì xảy ra? Ánh mắt sắc bén nhìn gương mặt của ta, Vân Lan khẽ gập thắt lưng, khóe miệng nàng cười đến quỷ dị: “Không sai, ta là con gái của Liên Vân. Thân phận của ta, chưa bao giờ sánh bằng bát tiểu thư tôn quý như ngươi. Haha…” Nàng khẽ than thở rồi nói tiếp: “Nhưng mà sau này, còn khó mà nói được!” Trong lời nói đều là những lời hèn mạt, mà ở trong mắt tất cả đều là hận ý. Nhưng mà ta không tin, ta không tin! Liều mạng lắc đầu, ta giữ chặt tay nàng: “Không, nhị tỷ, tỷ đang gạt ta, có phải hay không? Là do tỷ hiểu lầm rằng cha thương yêu ta nhất, là do tỷ nghĩ là…” “Đủ rồi!” Vân Lan rống giận gạt mạnh tay ta ra, ánh mắt bốc hỏa, “Phượng Loan Phi, ngươi tỉnh táo có được hay không? Ngươi cho là ngươi làm bộ không biết sẽ thay đổi được chuyện trước đây hay sao? Ta nói cho ngươi biết, đừng si tâm vọng tưởng ! Phượng gia đã đổ, Phượng Hố đã chết! Ngươi cũng không còn là thiên kim tiểu thư của Phượng phủ thừa hưởng ngàn vạn sủng hạnh nữa!” “À mà, ta quên mất, ngươi hiện tại là tội thần chi nữ nha. Nếu Vương gia không khăng khăng thu lưu ngươi, sợ rằng ngươi nay đã thật sự trở thành cô hồn quỷ dã trên đường sung quân tới biên giới . Haha…” Nàng bỗng nhiên mê loạn mà cười rộ lên, ánh mắt nhìn ta, là sự châm chọc cùng đắc ý vô tận. Cô hồn quỷ dã trên đường sung quân. Khinh Ca… Bên tai phảng phất vang lên tiếng gọi của nàng “Bát tỷ”, trong khoảnh khắc, lệ tràn khóe mi. Vân Lan tựa như càng nói càng đắc ý, nhìn ta khóc, nàng lại càng cười đến vui vẻ: “Cảm thấy bản thân đau khổ sao? Đó tất cả cũng là do món nợ Phượng Hố mà phải trả! Cha nợ con trả, đó là lẽ đương nhiên!” Nàng gằn từng tiếng, từng lời từng lời giống như độc dược thấm sâu vào tận trong tim ta. Đau quá. Ta nắm chặt nắm tay, cố thu lấy một chút dũng khí cuối cùng mà lảo đảo đứng lên, ánh mắt dán chặt vào trên người của nàng, mở miệng: “Cho dù người không phải là cha ruột của ngươi, những tốt xấu gì cũng là người đã dưỡng dục ngươi thành người. Thử hỏi xem cha đã khi nào bạc đãi ngươi chưa?” Trong mắt của nàng không hề gợn chút áy náy, mà lời nói của ta, tựa như nàng nghe được chuyện thực nực cười. Đối mặt với ta, nàng lạnh lùng mở miệng: “Ngươi cho là Phượng Hố giữ ta ở lại Phượng phủ làm tiểu thư là vì cái gì?” Ta lắc đầu, ta không biết, hết thảy những gì nàng nói, ta cũng đều không hiểu. Nàng vung tay áo, đứng thẳng thân mình, gắt gao nhìn chằm chằm vào ánh mắt ta, lúc lâu sau mới mở miệng: “Ta chẳng qua là một quân cờ để Phượng Hố và Liên Vân kiềm chế lẫn nhau mà thôi!” Hận ý sâu đậm trong lời nói, ta nghe thấy được. Không chỉ là đối với Phượng Hố, còn có Liên Vân. Chiếu theo lời của nàng, thật là cha ruột của nàng! “Thế nào, không hiểu sao?” Nàng cười nhạo, “Ngươi thông minh như vậy, làm sao lại không hiểu chứ?” Thất kinh nhìn nàng, lời của nàng, cả nụ cười ý vị thâm trường kia của nàng nữa… Từng chi tiết rắc rối khó gỡ kia, đều từng cái đối ứng. Phượng Hố có được trong tay nhược điểm của Liên Vân, liền nghĩ rằng bắt con gái của kẻ kia làm con tin có thể ngăn trở được mọi đường. Cũng khó trách, mỗi khi Vân Lan xuất môn, đều sẽ có trọng binh đi theo. Thì ra đó không phải là vì bảo hộ nàng, mà hoàn toàn là giám thị! Ta hít vào một ngụm khí lạnh, không, ta vẫn không muốn tin tưởng, Phượng Hố, là người cha mà ta vô cùng kính trọng lại có thể làm ra những chuyện như vậy. “Không tin sao? Bởi vì ngươi không thể nào tin được.” Vân Lan khinh miệt cười, “Ngươi cho là Vương gia tiếp cận ngươi là vì cái gì? Không phải bởi vì yêu ngươi, mà là, vì ta. Ngươi có biết, chỉ có ta được an toàn, Liên Vân mới chịu đáp ứng đứng ra làm chứng vạch tội Phượng Hố.” Bỗng nhiên nhớ tới ngày ấy Giang Nam ở trước mặt ta ôn nhu cười, hắn nói hắn có biện pháp giúp ta cùng Vân Lan xóa bỏ mắc mứu, thì ra, hết thảy đều là nói dối! Ta thật ngây thơ, lại hoàn toàn tin tưởng. Bởi vì sao, chỉ có ta rõ ràng nhất ….