Hoàng Thượng nhìn hắn, vui mừng nói:“Lâm nhi không cần đa lễ, mau ngồi đi.” “Tạ phụ hoàng.” Quân Lâm lúc này mới đứng dậy, hướng vị trí của các Hoàng Tử đi đến. Hắn rũ mắt xuống, tựa hồ là cố ý không muốn nhìn ta. Bất chợt có ánh sáng trắng chiếu vào bên sườn mặt của hắn, ta mới phát hiện hắn tựa hồ gầy đi không ít. Ta lặng yên nhìn vào mắt Hoàng Thượng, cắn răng nói: “Hoàng Thượng, thần thiếp muốn kính Lâm vương một ly.” Hoàng Thượng cười nói: “Chén này đương nhiên phải là Lâm nhi kính ái phi mới phải.” “Không, Hoàng Thượng.” Ta miễn cưỡng cười, “Thần thiếp nghĩ, vẫn là thần thiếp kính hắn thì hơn.” Ta không bằng, trực tiếp đối mặt hắn. Làm cho hắn nhìn thấy ta còn sống, đến tột cùng sẽ có vẻ mặt như thế nào? Lại lấy thân phận hiện tại của ta đến đối diện với hắn, để xem hắn làm sao tự tại được? Hoàng Thượng rốt cục gật đầu, lại dặn dò nói: “Ái phi tửu lượng không tốt, chỉ cần nhấp môi một ngụm, không cần miễn cưỡng.” Ta cúi đầu lên tiếng trả lời, bưng chén rượu đứng dậy, mày mặt Quân Ngạn nhăn càng sâu , hắn khó hiểu nhìn ta, không rõ ta đột nhiên muốn làm cái gì. Ta không nhìn hắn, ánh mắt dừng ở trên người Quân Lâm, giương giọng nói: “Chén rượu này, bản cung kính Lâm vương!” Hắn không nghĩ tới ta sẽ kính hắn rượu, rõ ràng chấn động, nâng mắt nhìn tới. Chỉ là thoáng qua chốc lát, thần sắc kinh ngạc, sợ hãi, phẫn nộ cùng lúc hiện lên. Đem chén rượu đặt bên môi, ta hướng hắn nhẹ nhàng cười: “Lâm vương vì sao không nâng chén?” Cười a, ta nhất định phải cười. Mặc kệ trong lòng đau đớn đến thế nào, ta đều phải trước sau như một mà nở nụ cười. Cung nữ sớm đã rót đầy chén rượu cho hắn, hắn bỗng nhiên đứng dậy, hung hăng nhìn ta, trên người ẩn nhẫn tức giận, so với ngày đó hắn muốn ta dựa vào hận ý mà sống sót, càng sâu. Dùng sức nâng chén rượu lên, hắn phẫn uất uống cạn, rồi lại gạt tay đánh cái chén rơi xuống đất. Chỉ nghe “phanh” một tiếng, chiếc chén sứ thanh hoa quý báu lập tức vỡ nát . Tất cả mọi người trên điện đều kinh ngạc! Vô luận là Hoàng Hậu, hay là Quân Ngạn trên mặt đều tràn ngập kinh ngạc. Dương Trọng Vân lại đứng bật dậy. Hoàng Thượng chợt nhíu mi, vừa định mở miệng, đã thấy Quân Lâm bỗng dưng quỳ xuống, trầm giọng nói: “Phụ hoàng thứ tội, nhi thần đêm qua ngủ không được tốt, cho nên nhất thời lỡ tay.” Đầu của hắn cúi thấp xuống, tóc dài trước trán che khuất đi biểu cảm trân gương mặt. Hắn là thật sự hận ta, tại hầu hết các tình huồng đều có thể làm ra những chuyện như vậy. Chính là, rốt cuộc hắn vẫn là Quân Lâm, cho nên, cũng không chấp nhận được chính mình mắc thêm lỗi lầm nào nữa. Nhất thời lỡ tay? A, hắn là thật sự lỡ tay sao? Hoàng Thượng vẫn cứ là không vui, lại nghe Hoàng Hậu đột nhiên nói: “Hoàng Thượng bớt giận, việc này cũng có thể thông cảm cho hắn, dù sao……” Nàng nói xong, ánh mắt sâu kín nhìn về phía ta. Lòng ta lại tiếp tục kinh hãi, không nghĩ tới nàng vậy mà lại lấy ta ra nói chuyện. Quả nhiên, Hoàng Thượng nghe nàng nói như thế, càng phát ra tức giận. Ngài hướng ánh mắt nhìn ta, đè nặng thanh âm nói: “Nếu là vì ái phi nàng, hắn lại càng không nên…… không nên như thế!” Thuận tiện rũ mi mắt xuống, đang lúc muốn mở miệng, đột nhiên thấy Tiết Tùng Ninh đứng dậy, quỳ xuống nói: “Hoàng Thượng bớt giận, mạt tướng cho rằng Lâm vương là do mấy ngày liền quá mức lao lực, cho nên mới nhất thời lỡ tay.” Ta sợ ngây người, đã thấy Tiết Tùng Ninh hướng ta nhẹ nhàng lắc đầu. Thực sự chấn động, hắn là sợ Hoàng Thượng bức ép Quân Lâm, Quân Lâm sẽ vô ý là nói ra thân phận chân chính của ta sao? Đúng rồi, hắn là hiểu lầm Quân Lâm vì cho ta là Phượng Khinh Ca a. Tiết Tùng Ninh thực ngốc, thực ngốc. Hắn đứng ra như thế, không phải làm cho Hoàng Hậu cùng Quân Ngạn càng thêm “xác định” hắn là người của Quân Lâm sao? Trong lòng run rẩy, như vậy Tiết Vị Ương, Tiết Vị Ương phải làm sao bây giờ? “Hoàng Thượng!” Ta giữ chặt ống tay áo của ngài, miễn cưỡng cười nói, “Quên đi, cũng không cần nhiều chuyện, tranh cãi làm gì. Chỉ là lỡ tay mà thôi, đúng hay không?” Ai nấy đều nhìn ra Quân Lâm là cố ý , cho dù Hoàng Thượng muốn buông tha hắn, cũng là không có đường lui. Ta ra mặt cầu tình, cũng là vì ngài mà thôi. Nhìn về phía Tiết Tùng Ninh ở bên dưới, thần sắc hắn vẫn căng thẳng không thể thả lỏng như trước. Ta muốn nói thêm với hắn, không cần xen vào chuyện của ta nữa, không cần xen vào chuyện của ta nữa. Tiết Thanh cũng không muốn huynh muội bọn họ bị cuốn vào cuộc tranh đấu của Hoàng tộc này, ta cũng không cam lòng để cho hắn vì ta, mà mạo hiểm như vậy. Thấy ta cũng ra mặt nói đỡ cho Quân Lâm, Hoàng Thượng rốt cục không nói thêm gì nữa. Ta vốn tưởng rằng Quân Lâm là muốn mượn cớ rời khỏi yến tiệc, lại khong nghĩ rằng hắn vấn cố gắng chịu đựng mà ngồi lại. Ta cố ý không hề nhìn hắn, chỉ cùng Hoàng Thượng nâng cốc chúc mừng. Bọn họ, dù có mang trong lòng tâm tư xấu xa, ta cũng chỉ là không muốn tự mình đi nghiền ngẫm làm gì. Phía dưới truyền đến tiếng cười của Quân Vũ: “Thập Tam đệ hôm nay làm sao vậy? A, Thập ca ngươi là ta đây thật sự cảm thấy, Nhã phi nương nương vừa mới được sắc phong đẹp như tiên nữ ở trên trời, so với mẫu phi của ngươi cũng không chút thua kém đâu!” “Nàng không xứng!” Thanh âm của hắn là giận dữ, nghiến răng nghiến lợi rít ra. Ta biết vậy nên nên cảm thấy ảo não, ta không xứng? Vậy thì vì sao hắn lại không rõ ràng ở trước mặt Hoàng Thượng vạch trần thân phận của ta ?