Lặng lẽ nhìn về phía Hoàng Thượng, thấy ngài mới vừa rồi còn có biểu tình không hài lòng thì lúc này đã buông lỏng, chậm rãi nói: “Trẫm, không trách nó.” Ngài nắm chặt tay của ta, lại nói, “Dương khanh gia hãy bình thân.” Dương Trọng Vân vội khấu tạ thánh ân, lui trở lại vị trí ngồi . Hoàng Thượng dừng một chút, mới lại mở miệng: “Từ hôm nay trở đi, Dương Trọng Vân một lần nữa tiếp chưởng chức vụ Thừa Tướng, phụ tá trẫm xử lý quốc sự.” “Tạ Hoàng Thượng, thần sẽ được dốc sức đem hết khả năng vì Đại Tuyên tận trung!” Dương Trọng Vân nói ra những lời chính nghĩa, trên mặt là biểu tình kiên định. Mọi người phía dưới đều hướng hắn chúc mừng, cũng có một ít người, túm tụm lại, chụm đầu ghé tai, khe khẽ nói nhỏ , ngại vì đang ở trên đại điện, cho nên không dám công khai xuất ngôn. Sắc mặt Hoàng Hậu âm thầm trầm hẳn xuống , bàn tay ở dưới bàn gắt gao nắm chặt, ẩn nhẫn tức giận. “Trẫm trước kính Thừa Tướng một ly.” Hoàng Thượng nói xong giơ chén rượu lên. Mọi người cũng nâng chén theo, chúc mừng Dương Trọng Vân thăng nhiệm chức Thừa Tướng. Một ly uống cạn, cung nữ lại vội vã nâng bầu rượu tiến đến rót đầy, lại cung kính lui tới một bên. Ta thấy một người ngồi ở phía các Hoàng Tử đứng dậy, hướng Hoàng Thượng nâng chén nói: “Nhi thần muốn chúc mừng Phụ hoàng, song hỷ lâm môn!” Hắn không nói rõ, mỗi người đều nhất tề hiểu được, một chuyện vui khác, chính là chỉ ta. Hoàng Thượng cười nâng chén: “Tốt! Trẫm nhận của Vũ nhi một ly này!” Nói xong, ngửa đầu uống cạn. Quân Vũ cũng là xem giống ta, cười nói: “Thật giống nha Phụ hoàng a!” Lời này của hắn, khiến cho Hoàng Thượng càng thêm vui vẻ . Còn có gì so với việc ngài không có tìm nhầm người càng khiến cho ngài thêm vui vẻ, không phải sao? Trong lòng ta buông tiếng cười lạnh, tên Hoàng Tử này cũng không bình thường a, thực biết cách lấy lòng người. Ta dù chưa gặp qua Nhã phi, nhưng, đã gặp qua Quân Lâm . Ta cùng với Nhã phi, căn bản không có điểm nào giống nhau hết. Lời nói của hắn, chẳng qua là biết thời biết thế mà thôi. Nói cái gì mà giống thật giống, như vậy tựa như phải giống đến bảy tám phần, cũng có thể biến thành cả mười phần . Huống chi, Hoàng Thượng muốn nghe , chẳng phải chính là lời này sao? Ta đang suy nghĩ, đột nhiên nghe bên ngoài có người cao giọng nói: “Lâm vương đến –” Đầu ngón tay run lên, hắn chung quy, vẫn là đến đây. “Truyền.” Trong lời nói của Hoàng Thượng, mang theo vui mừng. Hắn rảo bước tiến vào đại điện, tay áo thuần trắng theo gió bay bay, tạo nên một đường cong tuyệt đẹp. Đi hoàng lăng, còn thay đổi màu sắc y phục, xem ra hắn đối Nhã phi tình cảm thật sự không giống bình thường. “Nhi thần tham kiến Phụ hoàng, Mẫu hậu, bái kiến … Nhã phi nương nương!” Ta sợ ngây người, không phải bởi vì câu nói “Nhã phi nương nương” của hắn, mà là, hắn vậy mà xưng hô với Hoàng Hậu là — Mẫu hậu!