Không Lối Thoát - Es Lưu
Chương 2
Cửa lớn đã đóng lại, nhiệt độ phòng luôn bình ổn, nhưng lúc này cơ thể cậu lại từng cơn ớn lạnh, chính xác hơn là cậu đang sợ hãi. Thú giao? Không thể nào... Không thể... Nghĩ đến thôi cũng thật "Ọe... " - nghĩ là đến ngay, cậu nôn tháo một trận. Do từ lúc bị bắt về đến giờ cậu vẫn chưa ăn gì nên dạ dày một cơn co thắt, đau đớn xuyên ra lưng và cánh tay, cậu rên lên một tiếng thống khổ.
Thật thê thảm... Thật muốn chết mà...
...
Trên màn hình lớn chiếu trực tiếp hình ảnh cậu đang rên rỉ vì đau đớn, Cố Lăng nâng ly rượu đỏ au lên nhấp một ngụm, sau đó dựa người vào thành ghế nhắm nghiềm mắt lại.
Em có hay không khuất phục tôi một lần, Lý Tư Lam?
Em thà cùng Hắc Tử còn hơn là cùng tôi sao? Lý Tư...
... đang bất tri nghĩ đến Lý Tư Lam, Cố Lăng bị tiếng sủa lớn của Hắc Tử làm cho hồi tỉnh. Hắn bật dậy, nhìn ngay vào màn hình, cảnh tượng trước mắt khiến hắn không khỏi sửng sốt, liền vô thức bật lên thành tiếng: "LAM, chết tiệt!".
Lần đầu tiên, à không, lần thứ hai, hay là lần thứ ba, không nhớ nữa. Hắn không nhớ đã bao nhiêu lần vì cậu mà mất đi vẻ lạnh lùng, tiêu sái. Hắn mỗi bước càng nhanh hơn, nếu không muốn nói là hắn đang chạy đến phòng cậu.
Cánh cửa bị hắn đạp văng ra kèm theo một âm thanh chấn động "Đoành~" tiếng súng vang lớn khiến hộ vệ dưới nhà khẩn trương chạy lên. Họ chạy gần đến cửa thì bị tiếng hét của hắn làm kinh hãi: "CÚT HẾT!".
Không gian chợt im ắng vài giây...
... "Vâng! Lão đại", hộ vệ trưởng Trình Huân máy móc đáp. Y ra lệnh cho hộ vệ xuống lầu, sau đó cũng lặng lẽ rời đi, y thật không hiểu, một người lãnh khốc, cơ trí như Cố Lăng lại có thể quên lắp ống giảm thanh cho súng.
...
Lý Tư Lam cả người đầy máu, mặt trắng bệch, cơ hồ hồn phách còn đang lưu lạc...
"Đồ chó hư!", hắn nghiến răng nhìn xác Hắc Tử mà gầm, rõ ràng hắn đã ra lệnh là chỉ được ngồi im một chổ, cấp cấp trông chừng Lý Tư Lam.
Hắc Tử ơi là Hắc Tử, mày điên à? Mày ăn gan hùm sao? Lại dám động dục với bảo bối của hắn a?
Nghe thấy giọng nói tức giận của hắn, cậu chợt hoàn hồn, liền ngó xuống dưới thân thì thấy Hắc Tử đang nằm bất động, dạ dày ngay lập tức muốn trào ngược lần nữa, thì đã bị môi của hắn chặn lại: "Em còn gì để nôn à?".
Nói xong, đầu lưỡi của hắn khéo léo đánh một vòng trước môi cậu, sau đó lấn sâu vào khoan vị thả sức quấn mút mãnh liệt, lúc này cậu lại không có sức phản kháng, hắn liền ý cười thỏa mãn. (Ờ tại thuốc còn tác dụng mà =]]]]])
Trong miệng đầy nước bọt quấn quýt, hắn kiềm chế lắm mới rời khỏi môi cậu, kéo theo một đường chỉ bạc dâm mị. Có lẽ lý trí còn xót lại của cậu giờ đây hoàn toàn bị đánh bại trước màn hôn đầy kỹ thuật của hắn, cậu khẽ nhíu mày "Ưm" một tiếng, nuối tiếc sự rời đi đột ngột của đối phương.
"Người em bẩn, tôi giúp em tắm!", hắn nói vừa nhấc bổng cậu lên đi về hướng phòng tắm.
Đến nơi, hắn nhẹ nhàng thả cậu vào bồn, không gian yên tĩnh, chỉ còn nghe được tiếng thở dốc nhỏ nhẹ của cậu. Làn nước ấm áp len lỏi mọi ngóc nghách, nhấp nhô va chạm vào cơ thể khiến cậu bị kích thích, hơi thở càng lúc càng dồn dập, ánh mắt đã ngập tràn ý vị hoan hỉ, cậu vội lắc đầu vài cái để xua đi ý nghĩ dâm loạn.
Trong bồn tắm lớn làm bằng đá thạch anh xanh biếc, khói nước bốc lên hư ảo như tiên cảnh, hắn ngồi đối diện cậu, tay khẽ nhắc ly rượu vang được để sẵn ở đó đưa lên trước mặt lắc một vòng rồi liếc mắt nhìn chằm chằm vào cậu, vừa nhìn vừa chậm rãi từng ngụm từng ngụm uống sạch.
Cậu nhìn yết hầu của hắn chuyển động nhẹ nhàng mà môi khô khốc lại, cơ hồ chẳng còn nước bọt để nuốt nữa, đôi mắt xinh đẹp đã ngập trong một tầng hơi nước, cậu bấu chặt hai tay vào đùi kìm nén đến đau đớn.
"Nếu em muốn thì tự đến đây cởi quần áo cho tôi", cậu chịu đựng bao lâu, thì hắn cũng đã nhịn bấy lâu. Nhìn thấy dáng vẻ loạn tình này của cậu, hắn quả thật chỉ muốn lao tới hung hăn trừu sáp đến khi nào cậu van khóc xin tha thì thôi.
Hắn cơ hồ biết cậu cũng đã đến cực hạn chịu đựng rồi, lần này hắn nhầt định phải thắng, nhất định phải khuất phục được cậu.
Tác dụng của loại xuân dược này không phải ào ạt vồ đến làm cho nạn nhân hoan ái đến bấn loạn thần trí không nhận ra ai, mà ý dược thật sự của nó chính là âm ỉ, dai dẳng, một khi đã trúng phải thì nhất định sẽ làm đến sức cùng lực kiệt, quan trọng nhất là họ vẫn tỉnh táo nhận ra mình đang làm cái gì. Điểm này thật thích hợp với cậu, hắn chính là muốn cậu biết được bản thân đang rên rỉ dưới thân ai, vạn nhất phục tùng ai.
"Không đời nào... Tôi vạn lần không khuất phục một kẻ như anh!", cậu hừ một tiếng, cố gắng áp chế dục vọng đang dần xâm chiếm.
Nghe giọng điệu kiên quyết của cậu, hắn một lần nữa với tay lấy lọ nước màu lam, bật nắp. Cậu nhận ra ngay là thứ dược lúc nãy dày vò mình, liền dùng hai tay che miệng lại, nhất nhất không chịu buông ra.
Hắn áp người về phía cậu, vươn lưỡi liếm nhẹ vành tai, khe khẽ nói: "Bảo bối... dược này chỉ cần ngửi!". Mắt cậu trợn to, trắng dã, theo quán tính bất ngờ liền hít sâu một cái. (Thôi xong, hai lọ khác nhau T.T)
Hít phải xuân dược, ngón tay thon dài của cậu bấu vào thành bồn, hai chân không ngừng vẫy nước, vầng trán thanh tú ướt dẫm một lớp mồ hôi. Cơn khó chịu như lửa thiêu dâng lên đốt cháy cả ý chí còn sót lại cậu, khiến màn môi không kiềm nổi mà bật ra tiếng rên: "A... Giúp... Giúp tôi... Nóng quá... Tôi không chịu nổi... Ư...".
Nhìn cậu lắc lư thân thể vì hỏa dục, giọng hắn khàn lại, từng chữ dâm tà rỉ vào tai cậu: "Liền tới đây cởi quần áo cho tôi, bảo bối!".
Không một chút nghĩ ngợi, cậu liền vươn tay về phía hắn, run run gỡ bỏ từng cúc áo, hơi thở hắn cũng trở nên đục ngầu, trước sự vụng về của cậu hắn liền kìm không được mà tự mình xé nát bộ quần áo đắt tiền quăng sang một bên.
Quần áo rời khỏi thân, để lộ ra một hình thể rắn chắc màu lúa mạch, kết hợp với khuôn mặt anh tuấn, càng khiến hắn trở nên kỳ mỹ. Trước thần sắc hơn người của hắn, cậu cư nhiên bị mê hoặc triệt để, liền chậm rãi hướng mắt nhìn xuống nhục côn to trướng, thẳng tấp mà thần trí không khỏi kinh động.
"Em muốn nó? Vậy mau ngậm đi!", hắn tà mị nói.
Tâm trí có một chút phản kháng nhưng liền bị giọng nói trầm ấm của hắn thôi miên, mắt cậu híp lại, từ từ quỳ xuống ngậm lấy cự vật to lớn của hắn đến chặt chội.
Khoảnh khắc cảm nhận được khuôn miệng mềm mại, nóng ấm của cậu đang trúc trắc nam căn, hắn liền ngửa đầu hít một hơi sâu, sau đó từ từ ngó xuống nhìn cậu đang quỳ gối dưới thân mà cơ hồ thỏa mãn: "Bảo bối, đừng chỉ ngậm... Động đi... Đúng như thế... Sâu một chút... Dùng lực hút... Đúng vậy... Bảo bối... Dùng lưỡi liếm... Tốt lắm".
Cậu trúc trắc thật sự rất vụng về, nhưng hắn chẳng hiểu sao lại cảm thấy kích thích lạ thường, sau một hồi lâu hắn liền đến cực hạn, hai tay phút chốc bấu chặt vào tóc cậu tự mình động mạnh, mỗi lần sáp vào tận cuống họng, khiến cậu choáng váng đến buồn nôn.
"Bảo bối, để tôi nhìn mặt em!", hắn đẩy mặt cậu lên một chút, vẻ mặt có chút đau đớn, có chút chịu đựng, lại khiến hắn có thêm cảm giác chinh phục.
Hắn bấu mạnh vào tóc cậu "Hừ~" một tiếng, tinh dịch theo khóe miệng chảy xuống thành dòng, mùi tanh nồng xộc thẳng vào mũi làm cậu sặc đến ho khan, nước mắt không khiến tự động trào ra.
Còn chưa kịp xoay xở, cầm đã bị hắn nâng lên, bóp mạnh đến đau, cậu "Ưm~" một tiếng, hắn liền vươn lưỡi quét qua vết tinh còn vương lại trên khóe miệng cậu, sau đó nhấn giọng nói: "Một hơi nuốt sạch".
Cậu nhắm mắt khó khăn "Ực" một cái đầy dâm mị, hạ thân hắn lại một lần nữa trướng nộ đến khó coi.
"Em đúng là tiểu yêu tinh!", dục vọng lần thứ hai nhô cao, Cố Lăng liền đặt cậu lên đùi, khuôn miệng cậu bị hắn chiếm hết tiện nghi, cơ hồ mút loạn, lưỡi hắn nhanh chóng luồn vào từng kẽ răng, cuốn quýt vào lưỡi cậu đến đau, làm cậu khẽ run lên. Hắn cuồng nhiệt liếm mút cho đến khi cậu hít thở cũng không thông, mặt trở nên ửng đỏ mới giảm lực tiến công.
Bàn tay thô ráp của hắn bấu chặt tấm lưng mềm mại ẩn hiện vài vết đỏ, tay kia đánh một vòng quanh nụ nhỏ, xoa nắn không ngừng. Môi hắn cũng từ từ hạ xuống, lướt qua vùng cổ nhạy cảm khiến cậu không khỏi kích thích mà rên rỉ: "A... a...".
Cố Lăng nhìn nụ hồng e ấp vì chịu kích thích mà đỏ ửng, liền nhịn không nổi mà cúi xuống liếm mút, chẳng mấy chốc nơi đó đã cứng lên, hắn liền gặm lấy cắn nhẹ một cái, cổ họng cậu cũng phát ra âm thanh "Ưm, ưm" mê loạn.
Cảm giác vừa đau vừa khoái cảm như con sóng ập đến, khiến đầu óc cậu cơ hồ hư hỏng, thân thể không chút nghe lời chủ nhân mà lạc trôi (Ấy chết, mị vừa nhắc tới Sơn Tùng M-TP à?) giữa cơn giông khoái cảm triền miên.
Truyện khác cùng thể loại
36 chương
31 chương
13 chương
11 chương