Ta nghĩ không sai, Hoàng Thượng ban cho ta phong hào là Nhã Phi như cũ. Hắn nhận định trong thân thể của ta lưu chảy linh hồn Nhã Phi, cho nên bất kể ta biến thành hình dáng gì, hắn cũng tin chắc ta là Nhã Phi của hắn. Đứng ở cửa sổ Vân Lạc cung, ngơ ngác nhìn đến bên ngoài, cả vườn trồng đầy chủng loại hoa khác nhau, tay khẽ nắm chặt. Khi đó ta đây, khinh thường nhất loại cuộc sống khô khan thiếu dưỡng khí nơi cung đình này. Thế nhưng hiện tại lại trở thành phi tử Hoàng Thượng. Tạo hóa trêu ngươi nha, ta không thể không chấp nhận. Cắn môi, bọn họ, cũng có thể vì lợi ích chính mình, từng chút từng chút đem ta đẩy đến đầu ngọn sóng. Thậm chí có thể không chú ý đến sống chết của ta. Như vậy, ta vì sao không thể có người để bảo vệ. . . . . . Phản kháng một lần? Không còn là Phượng Loan Phi trước kia nữa rồi, có lẽ, làm Nhã Phi, cũng tốt. Trong ngày mùa hè, ngay cả gió cũng nóng. Từ cửa sổ thổi tới, lướt nhẹ qua gò má, sinh ra mùi vị nong nóng. Trong sân, Bồ Công Anh màu tím nhạt trôi nổi, lượn lờ, nhẹ nhàng tung bay như tuyết. . . . . . “Hoàng hậu giá lâm ——” Thanh âm bén nhọn đột nhiên vang lên sau giờ ngọ, phá vỡ bầu không khí im lặng. Trong lòng căng thẳng, nên tới, cũng sẽ tới. Từ khi Phượng phủ gặp rủi ro, nàng ngoảnh mặt làm ngơ, cũng bắt đầu từ giây phút đó; Từ khi Hoàng Thượng đi Nam tuần, nàng muốn giữ Tiết Vị Ương lại, cũng bắt đầu trong giây phút đó, Cô, đã sớm không còn là người Cô yêu quý của ta rồi. Nàng chỉ là mẫu thân của Quân Ngạn, là một mẫu thân vì giành ngôi vị Hoàng đế cho nhi tử mà bất chấp mọi thủ đoạn! Xoay người, dẫn theo cung nữ đi ra ngoài nghênh đón. “Nô tì tham kiến Hoàng Hậu nương nương, nương nương thiên tuế!” Cúi thấp đầu, ta chậm rãi nói ra. “Miễn lễ. Ngẩng đầu lên.” Nàng nói hết sức bình tĩnh. Ta chần chờ, cuối cùng ngẩng đầu nhìn về phía nàng. Con ngươi nàng chợt căng lớn, theo bản năng lui nửa bước. Cung nữ vội vàng vịn nàng, thở nhẹ: “Nương nương!” Nàng dùng sức đẩy cung nữ ra, ánh mắt vẫn nhìn thẳng vào trên mặt của ta, khẽ lắc đầu, nhìn với vẻ không thể tin. Nàng không nói lời nào, ta cũng không nói. Tay của nàng hơi run rẩy, khăn trên tay không cẩn thận rơi xuống trên mặt đất. Cung nữ chuẩn bị khom người xuống nhặt, chợt nghe Hoàng Hậu nói: “Tất cả đều lui xuống đi, không có lệnh của Bổn cung, không cho vào!” Cung nữ giật mình. “Lời của Bổn cung nghe không hiểu sao!” Lời nói của nàng sắc bén, lại nhìn về phía cung nữ đứng ở bên cạnh ta. “Dạ!” Tất cả các cung nữ đều lui xuống, Hoàng Hậu vẫn còn nhìn ta. Nàng còn chưa tin, không tin điều mình nhìn thấy. “Nhã Phi?” Nàng cúi đầu gọi ta. Ta ung dung lên tiếng: “Nô tì ở đây.” Nàng lo sợ không yên lắc đầu: “Không, ngươi không phải là Nhã Phi!” “Hoàng Hậu nghĩ nô tì là ai?” Ta nhìn nàng, bỗng nhiên trong lòng dâng lên một hồi bi thương. Ta làm sao lại muốn là Nhã Phi của Hoàng Thượng? Điều ta muốn làm nhất, đó là trở về ngày xưa, làm một Phượng phủ tiểu thư không buồn không lo. Nhưng là, ta còn có thể sao? Nàng kinh ngạc nhìn ta, mười sáu năm qua, ta chưa bao giờ lấy giọng nói này mà nói chuyện với nàng. Khi đó ta đây, kêu nàng bằng ‘Cô’ , Cô Cô, biết bao nhiêu là thân thiết! Mà bây giờ, ta cùng với nàng đều là nữ nhân của Hoàng Thượng. Không có thân tình, có, chẳng qua là cấp bậc trong cung. Nàng là Hậu, ta là Phi. Nếu có thể, nàng sẽ hay không cũng như năm đó diệt trừ Nhã Phi, giờ thì tới lượt diệt trừ ta đây? Rốt cuộc nàng cũng mở miệng, thanh âm thật là thấp: “Sự việc kia đã bại lộ, Bổn cung cũng là vô lực xoay chuyển. Bổn cung cũng không muốn, hơn mấy trăm người của Phượng phủ chết đi.” Giải thích ư? Chuyện cách lâu như vậy, giờ nàng chỉ cần cho ta đây một lời giải thích sao. Sự việc đã bại lộ nha, như vậy, mọi chuyện đều là thật. Liên Vân không có vu oan Phượng Hố sao? Nhưng là —— haha, ta bỗng nhiên cười lên, cười đến khóe mắt cũng rơi lệ. “Hoàng Hậu, vì sao không nói năm đó ngươi mới chính là chủ mưu?” Ta chưa bao giờ biết, Phượng Loan Phi mềm yếu cũng có một ngày nói ra lời cay nghiệt như vậy. Trong mắt Hoàng Hậu tràn đầy tức giận, trầm giọng nhấn rõ từng chữ: “Càn rỡ. . . . . .” Đúng vậy, ta càn rỡ. Giơ tay lên lau đi lệ nơi khóe mắt, ta cười nhìn nàng: “Hoàng Hậu có phải hay không cũng muốn nghĩ cách làm sao để diệt trừ một Nhã Phi là ta đây?” Năm đó nàng làm như vậy, là vì Quân Ngạn. Như vậy hôm nay, vì Quân Ngạn, ta không dám bảo đảm nàng sẽ không lập lại mánh cũ. Trong vẻ mặt tức giận của nàng lại tràn đầy kinh ngạc, dường như cố nén giận, cắn răng mở miệng: “Ngươi thu dọn một chút, Bổn cung nghĩ biện pháp phái người đưa ngươi ra ngoài.” Ta lấy làm kinh hãi, nàng nói muốn đưa ta xuất cung? Thế nhưng, vì sao ta lại không cảm thấy nên cảm kích nàng đây? Có tình ra vẻ không hiểu tốt xấu là gì, mở miệng: “Hoàng Hậu là muốn lạt mềm buộc chặt sao?” Ta không tin nàng, ta sẽ không tin tưởng nàng nữa. Mấy trăm cái nhân mạng ở Phượng phủ, nàng cũng có thể coi nhẹ, hôm nay ta, bất quá là một cô gái yếu đuối mà thôi, nàng tại sao muốn đối tốt với ta đây? “Ngươi. . . . . .” Cuối cùng nàng không nhịn được mà chất vấn: “Chẳng lẽ ngươi thật sự chủ động tiếp cận Hoàng Thượng, muốn làm chức phi tử này sao? Vì cái gì? Giúp người Phượng phủ báo thù? Hay là, ngươi cũng coi trọng quyền lực này?” Ây cha, nàng cho là, người người đều cùng một dạng như nàng sao? Ta chuẩn bị mở miệng, liền nghe thanh âm vội vàng của cung nữ truyền đến: “Ngạn Vương điện hạ, ngài không thể vào! Ngài. . . . . . Ngài không thể. . . . . . Ngạn Vương điện hạ!”