Nàng cười khiến cả người ta run rẩy, cắn răng, giựt tay ra khỏi tay nàng. Nhìn thấy sắc mặt nàng thay đổi, sau đó nàng quay lại ra lệnh cho Diễm Ngọc: “Kéo ra ngoài đánh, đừng quấy rầy chúng ta nói chuyện.” Lời nói cuối cùng của nàng vừa dứt, liền có mấy nha hoàn tiến lên lôi Liễu Nhi ra ngoài. Liễu Nhi chỉ biết khóc lóc cầu xin tha thứ, nhưng không có ai để ý. Ta không ngăn cản, suy cho cùng cũng chỉ là nha hoàn ta mới biết không tới nữa ngày. Người thân nhất tại nơi này cũng không cùng lập trường với ta, một nha hoàn không có bất kì giao tình gì thật không đáng để ta đối chọi với Vân Lan. Huống chi, ta cũng có lời muốn hỏi Vân Lan một chút. Liễu Nhi bị lôi ra ngoài, không biết là người nào thức thời đóng cửa phòng lại, chỉ còn lại hai người là ta với Vân Lan. Ta cùng với nàng đứng đối diện, mặt đối mặt. Bỗng nhiên nàng cười một cách điên cuồng, mở miệng nói: “Phượng Bát tiểu thư!” Ta ngơ ngác, lời của nàng rất kỳ quái, tự nhiên gọi ta là ‘Phượng Bát tiểu thư’. Vân Lan dường như nhìn thấu suy nghĩ của ta, biết ta không hiểu nên cười nói: “Sao, cảm thấy kỳ quái ư? Chậc chậc, không ngờ Phượng Bát tiểu thư ngày xưa vô cùng hiển hách, nay lại là thị thiếp chỉ có thể làm ấm giường người khác!” “Nhị tỷ!” Cắn môi gọi ra tiếng, rất lâu rồi không có gọi. Hôm nay gọi lại cảm thấy vô cùng xa lạ. Bỗng nhiên Vân Lan dừng cười, nhìn ta chằm chằm bằng ánh mắt sắc bén: “A, ta không phải là Nhị tỷ của ngươi!” Ta lắc đầu, làm sao lại không phải chứ? Nhị Tiểu Thư Phượng Vân Lan của Phượng phủ, chẳng lẽ mắt của ta kém đến nổi không nhận ra được hay sao? Huống chi, mười sáu năm qua quan hệ của ta với nàng chỉ không được tốt thôi, đâu có đến mức phải nhận lầm. “Rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Tại sao ngươi lại. . . . . . lại gả cho hắn? Ngươi có biết hay không, hôm đó ngươi mất tích, toàn bộ trên dưới trong phủ gần như phát điên!” Vẻ mặt nàng tràn đầy khinh thường, còn ta thì vẫn phải nói tiếp: “Ngươi luôn nói cha không coi trọng ngươi, ngươi có biết lúc ngươi mất tích, người sốt ruột và lo lắng nhất là ai không? Chính là cha đó!” “Ha ha.” Nàng bật cười, đến gần ta, thấp giọng nói: “Vậy ngươi có biết vì sao hắn lại sốt ruột như thế không?” Ta ngẩn ra, không biết lời của nàng là có ý gì. Vân Lan lại nói: “Ngươi nhất định không tin, năm đó hắn đã làm gì.” Ta cả kinh lui lại mấy bước, Vân Lan nàng, lại có thể không gọi một tiếng ‘Cha’, mà gọi thẳng ‘hắn’. Cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì, sao ta không biết? Nàng từng bước từng bước ép sát lại, khuôn mặt diễm lệ chợt trở nên vặn vẹo, giọng nói âm lãnh: “Ta vốn dĩ chỉ là một con tin trong Phượng phủ các ngươi mà thôi!” “Nhị tỷ!” Ta hoảng sợ nhìn dáng vẻ của nàng, rốt cuột nàng đang nói cái gì vậy? Nàng có biết mình đang nói gì hay không? Vân Lan dường như đoán trước là ta sẽ có dáng vẻ này, nàng tiến lên một bước, cười lạnh nói: “Chỉ sợ ngươi cũng không tài nào nghĩ ra, ta chẳng qua chỉ là nữ nhi của quản gia Phượng phủ! A, cũng khó trách, địa vị ở Phượng gia của ta và ngươi lại khác biệt một trời một vực như thế!”