Không Làm Quân Cờ Của Vương Gia: Bỏ Phi Lại Khó Cầu
Chương 62 : Giáo Huấn Nha Hoàn
Hắn cười nói:
“Đây là nha hoàn thuộc hạ đặc biệt vì phu nhân mà lựa, gọi là Liễu Nhi. Phu nhân nếu cảm thấy không hài lòng, thuộc hạ lại vì ngài mà đổi.”
Cả người hắn mặc y phục màu đen, đã không còn là thiếu niên trẻ trung ban đầu mà ta biết nữa rồi. Hắn đã không còn kêu ta ‘Phương cô nương’ mà thay vào đó là ‘Phu nhân’.
Mà ta, vẫn khiếp sợ như trước.
Thì ra hôm đó ở trong tù, người ẩn trong bóng tối là hắn! Cuối cùng ta cũng biết vì sao hôm qua trên đường gặp quan binh, hắn không có tiến lên mà chỉ kêu hỉ nương tiến lên. Đáy lòng ta hết sức chấn động, phải chăng hôm qua, người đứng ở trước kiệu thật sự là Quân Ngạn? Còn hắn, lại sợ bị nhận ra….
A..haha..
Trong lòng thầm giễu cợt, có một lần ta từng nghĩ, không biết người hãm hại Phượng phủ lợi hại tới mức nào, lại có thể thiết kế bẫy đem Phượng phủ một lưới tóm gọn. Thì ra độc thủ kia, lại bên cạnh ta!
“Phu nhân.”
Liễu Nhi nhỏ giọng kêu ta. Ta quay đầu lại, liền nghe Thư Nghiêm nói:
“Thuộc hạ không quấy rầy phu nhân, xin phép cáo lui trước.”
Liễu Nhi hướng ta lè lưỡi, cười nói:
“Phu nhân, thấy Nghiêm thị vệ rất đáng sợ chứ? Ừ, cũng có rất nhiều người sợ hắn! Nhưng mà phu nhân ngài là chủ tử, cùng tụi nô tỳ không giống nhau.”
Nha hoàn cứ thao thao bất tuyệt nói mãi làm lòng của ta trầm xuống. Ta là chủ tử ư? Chẳng qua chỉ là một con rối trong tay bọn họ thôi!
Liễu Nhi dường như rất cao hứng, xoay người cầm thứ gì đó từ trên bàn đưa cho ta, mở miệng nói:
“Phu nhân người xem, đây là Vương gia phân phó đưa cho ngài, rất đẹp phải không?, nô tỳ giúp ngài đeo lên nha.”
Nàng vừa nói vừa từ trong hộp lấy ra vòng ngọc, muốn giúp ta đeo lên. Lửa giận trong lòng đang lan tràn, ta giơ tay lên hất vòng ngọc trên tay nàng, lớn tiếng nói:
“Ta không cần!”
Ta không cần đồ của hắn, không cần! Liễu Nhi không có chụp được, chỉ nghe “cạch” một tiếng, vòng ngọc thượng hạng trong phút chốc vỡ thàng từng đoạn. Liễu Nhi kêu lên một tiếng, nhìn ta với vẻ khó hiểu:
“Phu nhân. . . . . .”
“Lớn mật!”
Đột nhiên, một giọng nói sau lưng truyền đến. Ta quay đầu lại, thấy một cánh tay duỗi đến, ta chưa kịp phản ứng, Liễu Nhi bên cạnh đã bị kéo đi. Nha hoàn đối diện, bộ mặt hung hăn dữ tợn, đem Liễu Nhi kéo tới trước mặt Vân Lan. Vân Lan ra tay rất nhanh, quất trên mặt Liễu Nhi một bạt tai và mắng:
“Tiện tì chết tiệt kia, tay ngươi mềm sao? Là Lâm Vương phủ chúng ta không có cho ngươi ăn no phải không!”
“Vương. . . . . . Vương phi!”
Liễu Nhi cũng không để ý đến đau buốt ‘rầm’ một tiếng, quỳ xuống dập đầu nói:
“Vương phi tha mạng! Nô tỳ biết sai rồi! Nô tỳ biết sai rồi!”
Vân Lan cúi người, mỉm cười bóp cằm của nàng, nheo mắt lại nói:
“Ngươi có biết vòng tay này trị giá bao nhiêu tiền không?”
Dùng lực tay một chút, trực tiếp đẩy nàng ngã xuống đất:
“Sợ là ngươi cả đời cũng không rõ!”
Ta lạnh lùng nhìn, ta làm sao không biết, nàng…, từng câu từng chữ đều là nói cho ta nghe.
“Nô tỳ biết sai rồi! Cầu xin vương phi tha mạng!”
Liễu Nhi bò dậy quỳ theo khuôn phép, vẫn cầu xin nàng như trước. Sắc mặt Vân Lan không thay đổi, chỉ lạnh nhạt nói:
“Diễm Ngọc, đánh cho ta. Đánh một trận, chắc cũng sẽ nhớ dai thôi.”
“Vâng!”
Nha hoàn gọi là Diễm Ngọc liền chìa tay ra hướng Liễu Nhi mà đánh tới tấp. Ta thật sự không nhìn nổi, hướng Vân Lan nói:
“Đủ rồi, vòng tay là ta làm vỡ, muốn đánh cứ đánh ta.”
Nàng nói nhiều như vậy, làm nhiều như vậy, không phải là làm cho ta nhìn sao. Vậy sao không dứt khoát một chút, trực tiếp nhằm về ta đây nè? Ai ngờ Vân Lan khẽ cười một tiếng, cầm tay của ta, cười nói:
“Muội muội, ngươi tuy chỉ là tiểu thiếp của Vương gia, cũng là thân phận chủ tử, làm sao có thể cùng nha hoàn coi như nhau?”
Truyện khác cùng thể loại
56 chương
78 chương
8 chương
100 chương
12 chương
60 chương
38 chương
51 chương
40 chương
6 chương