Không Làm Quân Cờ Của Vương Gia: Bỏ Phi Lại Khó Cầu
Chương 146 : Tiêu Hủy Di Chiếu
“Di chiếu đâu?” Hoàng hậu thề thốt xong, liền hối thúc ta, nàng không thể chờ nổi nữa. Ta im lặng xoay người đi, hướng bên ra ngoài. Thật muốn đem di chiếu giao cho nàng sao? Đầu óc thoáng hiện lên gương mặt của nhiều người, Quân Ngạn, Quân Lâm, huynh muội Tiết gia, còn có Lục ca ta….
Đau khổ mà nhắm mắt lại, hơi nghiến răng. Kẻ thù. Trong lòng nói thầm, nhưng lại cảm thấy đau quá. Đi thẳng đến cửa Phượng Nghi Cung, Hoàng hậu mới lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh hiểu ra, dĩ nhiên nàng không hề nghĩ tới Hoàng thượng lại đem di chiếu đặt ở trong cung của nàng.
Bởi vì cái gọi là, chỗ nguy hiểm nhất, cũng là chỗ an toàn nhất. Ta ung dung đi vào, dừng lại ở bên cây cột thứ hai trong phòng, thò tay vào bên trong bình hoa. Đầu ngón tay chạm đến một góc hộp, cảm giác rét lạnh, đây không phải là cảm giác mà ta thích. Dùng tay cầm rồi lấy ra ngoài. Cái hộp làm từ gỗ tử đàn thượng hạng, cạnh ngoài còn khảm viền vàng, trên mặt điêu khắc Long tộc Đồ Đằng phức tạp.
Lòng ngón tay xẹt qua, nhưng không có cảm giác tay bị đâm, mặt ngoài đã được mài đến nhẵn bóng rồi. Ta chưa kịp phản ứng, chỉ thấy Hoàng hậu đưa tay tới đoạt đi cái hộp trên tay ta với tốc độ rất nhanh. Ngay sau đó, vẻ mặt vui mừng vừa rồi của nàng lập tức lại chìm xuống, ánh mắt lại nhìn về phía ta, mở miệng:
“Chìa khóa đâu?”
Chìa khóa? Ta kinh ngạc. Theo bản năng nhìn về phía cái hộp kia, mới thấy trên hộp treo một thanh khóa nho nhỏ. Rất là tinh xảo, thân khóa màu bạc, chỉ nhìn thôi cũng biết là cứng rắn vô cùng. Ta sửng sốt một hồi lâu, hoảng sợ lắc đầu:
“Ta. . . . . . Ta không có chìa khóa.”
Trong lòng hơi chìm xuống, Hoàng thượng hắn, cũng không cho ta chìa khóa. Hoàng hậu lộ ra vẻ nửa tin nửa, trầm mặc giây lát, lại cười nói:
“Không lấy ra cũng không cần, người tới, nhóm lửa!”
Nàng muốn đốt nó, một cây đuốc đốt thành bụi. Vậy, liền ngay cả một chút chứng cớ cũng sẽ không lưu lại. Hai thái giám mang lò đi vào, nhanh nhẹn nhóm lửa. Thời tiết kho ráo là dễ nhóm lửa nhất. Ở bên trong bếp lò phát ra tiếng vang “Bùm bùm”, thỉnh thoảng còn tóe ra đốm lửa nhỏ.
Hoàng hậu chậm rãi đi lên, cúi đầu liếc nhìn cái hộp trong tay, cười nhẹ một tiếng, đem nó ném vào lò lửa. Lửa, từng chút từng chút thiêu đốt, lan tới cả thân hộp. Ta kinh ngạc nhìn, trong lòng hàng trăm tư vị. Ngọn lửa sáng ngời lúc cao lúc thấp, giống như lòng ta thấp thỏm lo âu. Ta không biết thiêu hủy nó, với ta mà nói đến tột cùng là tư vị gì. Cảm thấy được giải thoát sao? Cảm thấy hối hận sao? Ta không biết, thật không biết.
Chợt nhắm mắt lại, từ từ, từ từ run rẩy. Đứng thật lâu thật lâu, mới nghe Hoàng hậu mở miệng nói:
“Người đâu, đem Nhã Phi nương nương hộ tống hồi cung, hầu hạ thật tốt!”
Có cung nữ đi lại đây, nhỏ giọng nói:
“Nhã Phi nương nương, nô tỳ đỡ ngài hồi cung.”
Nàng nói xong, nhẹ nhàng đỡ lấy ta. Ta không nói gì xoay người đi, liền nghe thấy sau lưng có tiếng chân thị vệ đuổi theo. Sau đó lại nghe Hoàng hậu phân phó người khác nói:
“Đi Ngạn Vương phủ, nhất định không thể để Ngạn Vương vào cung! Nơi nào cũng không cho hắn đi, giữ hắn ở tại vương phủ cho Bổn cung. Nếu có bất kỳ sai lầm, các ngươi đều đưa đầu tới gặp!”
“Dạ!” Giọng nói của thị vệ khí phách hùng hồn. Ta chợt ngẩng đầu nhìn xa xa, cuối cùng ta vẫn không thể thoát khỏi hoàng cung này sao?
Truyện khác cùng thể loại
19 chương
56 chương
81 chương
40 chương
13 chương
18 chương