Không Làm Quân Cờ Của Vương Gia: Bỏ Phi Lại Khó Cầu

Chương 138 : Ta Muốn Cưới Ngươi (2) Canh Hai

Hắn không nhìn hắn ta, đứng lên, lôi kéo ta đi ra ngoài. Ta cắn răng kéo hắn lại, hắn có chút kinh ngạc mà ngoái đầu nhìn lại, ta dừng một lát, mới nhỏ giọng nói: “Biểu ca, Cô đã nói trong tay nàng có di chiếu, chẳng lẽ ngươi còn không rõ sao?” Nếu hắn không đi, ngôi vị Hoàng đế chính là của hắn. Hắn hơi sững sờ, sắc mặt trầm xuống, một hồi lâu mới nói: “Nếu vẫn còn như trước đây, ta tất nhiên là muốn chiếc long ỷ kia, như vậy, nàng chính là Hoàng hậu, một lòng yêu thương nàng. Nhưng mà hôm nay, nàng đã không thể làm Hậu. Thậm chí. . . . . .” Tiếng nói của hắn cũng từ từ nhỏ xuống, ta thì đã hiểu ý của hắn. Hôm nay ta cùng với hắn, ngay cả quang minh chánh đại ở chung một chỗ, cũng không thể rồi. Nếu như hắn lên ngôi, như vậy ta chính là Thái Phi. Nghe qua, thật làm cho người đau khổ. “Biểu ca. . . . . .” Giọt nước từ trong ánh mắt chảy xuống, ta nửa cười hỏi hắn: “Không hối hận sao?” “Chưa bao giờ hối hận.” Hắn nhìn ta, gằn từng chữ: “Loan Phi, ta muốn cưới ngươi.” “Oa ——” Không nhịn được mà khóc lên, lắc đầu: “Ta sẽ tổn thương ngươi. . . . . .” Hắn cũng không thèm để ý, chỉ cười nói: “Ta đã chờ mười sáu năm rồi.” “Ta sẽ. . . . . . Tổn thương ngươi. . . . . .” Khi đó, ta tàn nhẫn đẩy hắn ra như vậy. Hôm nay, ta làm sao lại có thể đi tổn thương hắn đây! Ta không xứng với hắn, sớm không xứng với hắn. Hắn cầm lấy tay ta thật chặt, ngắm nhìn ta, nói rõ ràng: “Vậy ta cầu xin nàng, tới tổn thương ta. . . . . .” Tim thật là đau. Cho dù, cho dù biết rõ là sẽ bị thương, cũng không nguyện buông tay của ta ra sao? Chuyện ta với Quân Lâm, du cho ta không nói, thì nhất định hắn cũng đoán trúng mấy phần. Nhưng hắn vẫn. . . . . . Biểu ca, ta có tài đức gì. . . . . . Móng tay bấm vào trong lòng bàn tay, làm mình một chút một chút tỉnh táo lại. Mở miệng: “Vậy thì, ngươi trở về phủ dưỡng thương trước đi.” Ánh mắt lướt qua vai hắn, nhìn tới Thập Hạ ở sau lưng hắn, khẽ nháy mắt. Ta hiểu rõ tính tình của hắn, nhất định là sẽ không nghe ta. Chỉ là, tối nay, cho dù hắn có ba đầu sáu tay, cũng không cách nào dẫn ta đi ra ngoài. Huống chi, hắn còn bị thương. Ta không muốn, cũng không nhẫn tâm nhìn hắn đi ra ngoài mạo hiểm. Trong mắt Thập Hạ thoáng qua một tia kinh ngạc, lập tức hiểu ý của ta, một chưởng bổ vào gáy của hắn, lại tay mắt lanh lẹ tiếp được thân thể của hắn xụi lơ xuống, cắn răng nói: “Thuộc hạ đa tạ Bát tiểu thư.”