Thập Hạ sửng sốt một hồi lâu, rồi mới hoàn hồn, vòng qua người ta vọt tới quỳ xuống bên cạnh giường, nhìn chằm chằm vào Quân Ngạn, vẻ mặt lạnh lùng lại tăng thêm một tầng sương, chần chừ một chút, mới giơ tay lên giải huyệt đạo. “Chủ tử.” Hắn nhẹ giọng gọi Quân Ngạn. Quân Ngạn hừ nhẹ một tiếng, đột nhiên mở hai mắt ra, ánh mắt rơi vào trên mặt của ta, rồi mới thở phào nhẹ nhõm. Chống thân thể ngồi dậy, Thập Hạ với tay đi đỡ hắn, lại bị hắn đẩy ra. “Loan Phi!” Hắn vội vàng kéo tay của ta, lặng lẽ liếc nhìn mọi nơi, rồi quay lại nói: “Nàng làm sao lại quen hắn? Hắn. . . . . . Mới vừa rồi, rốt cuộc là hắn muốn làm cái gì!” Ta ngơ ngẩn, hắn thật sự đã nghe hết. Cắn môi, ta nên giải thích như thế nào? Tất cả đều đã là quá khứ, cũng quá phức tạp. Hắn giả làm Giang gia công tử ôn nhu tốt bụng, đặt bẫy để cho ta từng bước từng bước hãm sâu. Rồi sau đó, phá hủy nhà của ta. Lại còn vui vẻ nạp ta làm thiếp. . . . . . Nhớ đi nhớ lại, vành mắt ửng hồng. Thì ra, ta còn chưa chịu nổi một kích như vậy. Trong mắt Quân Ngạn chợt hiện lên tia đau xót, hắn chần chừ một lúc lâu, mới một tay ôm ta vào trong ngực, cắn răng nói: “Nàng làm sao lại ngốc như vậy, mới vừa rồi nếu hắn không thu tay lại, thì làm sao bây giờ? Rốt cuộc là nên làm cái gì bây giờ! Đáp ứng ta, ngày sau, vạn lần không thể lại vì ta mạo hiểm, đáp ứng ta. . . . . .” Hắn chỉ là lo lắng an nguy của ta, ta và Quân Lâm như thế nào, hắn không hỏi tới nữa. Chần chờ, đôi tay run rẩy vỗ nhẹ lên lưng hắn, nghẹn ngào: “Được. . . . . . Ta đáp ứng ngươi. . . . . .” Bên ngoài, tiếng động càng ngày càng nhiều, tiếng nhạc buồn réo rắt đã từ từ dâng lên tại hoàng cung, khí thế to lớn, dường như cả Hoàng Thành đều chấn động đến phập phềnh. Hắn ôm tay của ta hơi có chút cứng ngắc, ta rốt cuộc lại nghĩ tới chuyện Hoàng thượng băng hà, còn có chuyện Hoàng hậu công bố nắm giữ di chiếu trong tay. Khẽ buông ta ra, trong mắt hắn vẫn là một mảnh kiên định: “Ta muốn dẫn nàng đi.” “Chủ tử!” Thập Hạ kinh ngạc kêu lên.