Harvath giật mình tỉnh dậy và một lúc sau anh mới nhận ra mình đang ở đâu. Anh lại vừa gặp ác mộng. Người anh đầm đìa mồ hôi, tim đập thình thịch. Mặc dù đã ngủ vài tiếng đồng hồ nhưng anh cảm thấy còn tệ hơn cả lúc anh vừa nằm xuống. Chẳng có gì khác biệt. Giờ anh tỉnh mất rồi và anh biết rõ phải đến tối mới có thể ngủ trở lại. Anh lại vào nhà tắm và lần này tráng người bằng nước ở mức lạnh nhất. Anh cạo râu rồi thay một bộ quần áo sạch đã mang theo. Sau đó, anh nhấc điện thoại lên và gọi người gác cửa. Chuyến du lịch bằng trực thăng của anh đã được thu xếp vào sáng ngày hôm sau và công ty trực thăng sẽ cho một chiếc xe riêng tới đón anh. Harvath cảm ơn người giữ cửa và hỏi đường đến hiệu thuốc gần nhất. Sau đó anh gác máy. Hiệu thuốc cách đó không xa, sau khi lấy đủ những thứ cần thiết cho ngày hôm sau, anh trở về phòng mở máy tính xách tay nhỏ mà anh đã mua trước khi rời khỏi D.C., và kết nối vào mạng Internet. Anh phải mất một tiếng mới hài lòng với chương trình bảo vệ anh đã xây dựng để tránh bị phát hiện ra. Anh đã sử dụng một số máy chủ khác nhau và vài chương trình mã hóa khá tốt. CIA hay bất kỳ ai sẽ khó mà tìm ra được là anh đang ở đâu. Harvath truy cập vào hòm thư anh đã cho Vaile vì mục đích này và mở một địa chỉ thư điện tử. Tệp tin này gần như đã được xử lý hết, nhưng những điểm nổi bật vẫn còn cả ở đó. Những thứ đầu tiên mà Harvath nhìn là ảnh của Phillippe Roussard. Harvath nhớ tên khá tốt và có khả năng nhớ mặt đặc biệt tốt. Ở người đàn ông này có cái gì đó quen quen, Harvath biết là anh chưa bao giờ gặp hắn ta. Như vậy, nếu không phải Roussard ra ngoài vì Harvath, thì là người đứng sau hắn người đã làm cho hắn được thả ra khỏi Gitmo. Một tiếng tiếp theo, anh tiếp tục đọc qua tài liệu về gã người Pháp này nhưng chẳng thấy gì đặc biệt. Về phần Harvath, anh thấy chẳng có một manh mối nào có ích – ngoại trừ những tấm ảnh thật chụp mặt hắn. Theo bức thư điện tử gửi cho Vaile, Carolyne Leonard và Kate Palmer đã nhận dạng Roussard là gã trai đã mời họ thử nước hoa giả ở Tyson Galleria hôm thứ bảy. Hiện nay, cả hai đều đang ở trong tình trạng rất nguy kịch. Đáng tiếc là Emile Hawkins không thể nào trả lời câu hỏi liên quan đến vấn đề này nhưng Harvath biết chắc chắn rằng bà cũng sẽ nhận dạng được hắn. Tóm lại, có ảnh của hắn là một khởi đầu nhưng là một khởi đầu quá chậm chạp. Harvath truy cập vào tài khoản Gmail anh đã thiết lập với Ron Parker và Tim Finney và mở ra một tin nhắn đang chờ anh trong thư mục nháp. Nó bắt đầu bằng một cái mũ mới. Parker đã nói với anh, cùng với một lời cảnh báo là đừng có liên lạc với số điện thoại di động của họ vì cả hai đều tin rằng họ đang bị theo dõi. Tin nhắn hay các hòm thư điện tử thông thường cũng vậy. Có một thông tin tình báo vắn tắt từ Tom Morgan bổ sung cho những gì Vaile đã nói về hai tên khủng bố người Morroc và Australia bị theo dõi ở trong nước gần đây. Nếu xét đúng thời gian đó, chúng không thể liên quan đến những vụ tấn công ở Mỹ. Harvath đẩy ảnh của Roussard và những tài liệu về hắn lên và đề nghị Finney phải đảm bảo rằng đội bảo vệ cho mẹ anh và Tracy cũng phải có ảnh của hắn. Parker biết Harvath sẽ lo lắng về việc liên lạc trực tiếp với bệnh viện nên ông đã cho anh số điện thoại của những người bảo vệ cho mẹ anh và Tracy để anh có thể cập nhật tin tức một cách an toàn. Sau khi đọc xong những tin nhắn còn lại anh xóa hết đi và thoát ra khỏi hòm thư này. Chuyển sang một trong số các tài khoản VIP, hòm thư thoại Internet, Harvath đã tải xuống những phần mềm cần thiết cho máy tính của anh, anh cắm tai nghe vào và gọi cho người bảo vệ mẹ anh ở Nam California. Anh nói ngắn gọn với người đàn ông nghe máy, anh ta đảm bảo với anh là trước khi đóng cửa, đoạn bờ biển đó phải không có ai và đưa chiếc điện thoại cho mẹ Harvath. Họ nói chuyện khoảng mười phút, rồi Harvath giải thích với bà rằng anh phải đi. Anh hứa sẽ cố gọi lại cho bà sớm. Sau đó, anh gọi cho đội của Tracy. Người đội trưởng giải thích với anh rằng bố mẹ của Tracy khá lịch sự, nhưng rõ ràng là họ không muốn sự hiện diện của bọn họ ở đó. Harvath cảm ơn anh ta vì những gì họ đang làm. Có thể là bố mẹ Tracy không quá khó chịu về mấy anh chàng cơ bắp lởn vởn quanh Khu Hồi sức cấp cứu nhưng nếu có chuyện gì xảy ra họ sẽ vui mừng vì có mấy anh chàng này ở đó. Khi Harvath nói chuyện với đội bảo vệ trên Bờ biển phía Tây, anh miêu tả rất kỹ về Phillipe Roussard cho người đội trưởng và bảo anh ta chờ Finney và Parker gửi cho ảnh của hắn. Người bảo vệ đưa điện thoại cho Bill, cha của Tracy. Đó là một cuộc nói chuyện không lấy gì làm tốt đẹp. Chưa có báo cáo mới về tình trạng của Tracy. Họ đã làm thêm một số xét nghiệm, nhưng trừ khi rút máy thở của cô ra, họ mới có thể chụp cộng hưởng từ được. Lúc này, kết quả điện não đồ cho thấy hoạt động của sóng não giảm đi đáng kể và đội bác sỹ thần kinh lo ngại rằng đó là dấu hiệu não bị hỏng vĩnh viễn. Harvath không ngạc nhiên vì không thấy tiến triển gì, nhưng anh vẫn không hy vọng phải nghe thấy điều đó. Anh nói ngắn gọn với bà Barbaram, mẹ của Tracy rồi nhờ bà ghé hộ chiếc điện thoại vào tai Tracy vài phút. Khi biết chắc là chiếc điện thoại đã ở đúng chỗ anh bắt đầu nói. Chẳng mấy chốc, anh quên hết cả mệt mỏi trong cơ thể mình. Tất cả những gì anh quan tâm là Tracy và phải khỏe mạnh vì cô. Anh thì thầm vào tai cô những lời nói yêu thương, rằng anh yêu cô biết nhường nào và anh mong cô được xuất viện để họ có thể đến bất cứ nơi nào. Anh kể hết những việc hai người sẽ cùng làm, chuyến đi chơi câu cá ở Vùng Jackson Hole. Tracy rất thích được chiêm ngưỡng sắc màu của mùa thu ở Bew England và Hy Lạp, nơi Harvath hằng mong được giới thiệu với cô về hòn đảo Paros và Antiparos cùng tất cả bạn bè của anh. Cuối cùng, Harvath chẳng còn gì để nói nữa. Một số người có thể lấy đó làm xấu hổ nhưng anh và Tracy sớm nhận ra rằng đó là dấu hiệu cho thấy họ rất hợp nhau. Họ có thể thích thú khi được im lặng bên nhau. Anh nhắc lại với cô lần nữa rằng anh rất yêu cô và nhắc nhở cô rằng cô là một trong những chiến binh vĩ đại nhất anh từng biết. Cô cần phải khỏe mạnh. Cô đang chiến đấu với sinh mệnh của mình và cô sẽ chiến thắng chừng nào cô hồi phục hoàn toàn. Anh chẳng biết liệu cô có nghe được gì không, nhưng Harvath thích nghĩ rằng cô có thể nghe thấy. Anh đã đọc nhiều bài báo về bệnh nhân hôn mê nên tin rằng, rất nhiều người trong số họ có thể nghe và hiểu được những gì người khác đang nói với mình. Nếu không, đó cũng là cách thổ lộ với cô rằng anh rất yêu thương và tôn trọng cô. Chừng nào cô còn thở được, kể cả thở bằng máy anh vẫn sẽ điều trị cho cô như cách anh vẫn đang làm. Khi mẹ Tracy cầm điện thoại lại, Harvath chúc bà ngủ ngon rồi gác máy. Quay số phục vụ phòng, Harvath gọi bữa tối. Mai sẽ là một ngày khó khăn và anh cần khỏe thêm chút nào tốt chút đó.