“Có thể là chịu không được chạy đi chơi rồi, con ra phía sau xem một vòng, thuận tiện đem gà con ra rào lại.” “Rào ra đâu?” “Rừng trúc.” Dù là gà lớn hay gà nhỏ cũng thích dùng móng vuốt đào đất, mặt trong rừng trúc vừa trống trải lại vừa có lá trúc hư, ở dưới có sâu nhỏ rất tiện lợi, trong nhà cũng không bị dính đầy phân gà. Nhưng Lương lão cha không tán đồng, “Rào ở tiền viện thì tốt xấu còn có thể thường xuyên trông, ở hậu viện không ai trông, bị trộm nhòm ngó thì sao?” “Gà ban đêm không thấy đường, trời vừa tối là bọn chúng sẽ gấp gáp trở về chuồng, còn ban ngày ban mặt ai lại dám trộm gà chứ, buổi tối thì nhốt chúng trong phòng nhà mình, không sao đâu.” “Vậy phải làm cái chuồng gà. Mà bây giờ Đại Lang lại bị thương, ai!” Lương Đại Lang đúng là lao động tốt trong nhà, lúc này hắn bị thương thì trong nhà như thiếu hơn phân nửa sức lao động, lại là đang lúc ngày mùa, làm sao mà không lo. Bạch Lê Hoa rất là áy náy, “Cha, người yên tâm, đại phu nói chỉ là trầy da, không tổn thương đến đầu óc, trở về uống hai thang thuốc là khỏe.” Lương lão cha không nói gì. Bạch Lê Hoa đem gà ra rào lại trong rừng trúc, tìm một vòng vẫn không phát hiện bóng dáng Tiết Thải. Không khỏi lo lắng, hắn còn có thương tích trên đùi, lại là con nít thì có thể chạy tới chỗ nào chứ? Còn nữa, hắn cũng không phải hài tử ham chơi a. Bạch Lê Hoa nói thầm rồi quay trở lại tiền viện, đúng lúc Cát Lại Tử hấp tấp chạy lại đây, người còn chưa tới trước mặt đã nghe tiếng. Hắn lớn tiếng ồn ào, “Béo Nha, ngươi ra đây mau đi.” “Làm sao vậy?” Cát Lại Tử thở hổn hển nói, “Chuyện lớn rồi! Mau đi cùng ta.” Không kịp giải thích, Cát Lại Tử nắm tay Bạch Lê Hoa chạy liền một mạch đến chỗ đó. Không bao lâu, thấy phía trước tụ tập không ít người, Cát Lại hô to: “Béo Nha tới, Béo Nha tới!” Mọi người sôi nổi quay đầu nhường đường. Chạy một đường không ngừng,  Bạch Lê Hoa mệt đến nỗi thở dốc, lúc này thật vất vả chạy tới nơi lập tức nằm xoài trên trên mặt đất không động đậy. Có người vây lại, “Ai nha, Béo Nha, ngươi làm gì đó, mau tới đây.” Rồi có người trực tiếp nhào vào ngực nàng, nhẹ nhàng ngọt ngào kêu: “A tỷ……” A —— tỷ? Bạch Lê Hoa cúi đầu nhìn, đây không phải là Tiết Thải sao? Ở đây nháo ra chuyện xấu gi? Nàng dùng ánh mắt dò hỏi Cát Lại Tử, người nọ vẻ mặt hâm mộ. Nàng còn muốn dùng ánh mắt hỏi Tiết Thải một chút, nhưng nó vùi đầu vào cổ nàng, đôi tay gắt gao ôm lấy nàng, đẩy như thế nào cũng không ra. Bên cạnh, mọi người nghị luận sôi nổi, tốt hay xấu nàng cũng nghe không rõ. Lúc nàng còn lơ mơ hỗn loạn, một đôi ủng của thêu Vân Nam bước đến trước mặt, đồng thời, một giọng nam vang lên ở bên tai, “Cô nương chính là thân nhân của vị tiểu công tử này?” Bạch Lê Hoa ngẩng đầu lên thấy một người mặt đen, đôi mắt chim ưng sắc bén hấp dẫn người, tuy là đã cố gắng bày ra bộ dáng thân thiện dò hỏi, nhưng không thể che dấu khí thế trên người, đó là một loại sát khí, loại khí thế này nếu không giết người thì tuyệt đối sẽ không có. Không biết cuối cùng người này có địa vị gì Nhìn Tiết Thải nhào vào trong lồng ngực, Bạch Lê Hoa trong lòng “Lộp bộp” một chút, chẳng lẽ người này là ác ôn ở “Loại địa phương kia”, lần này tìm ra Tiết Thải muốn lôi hắn về tiếp tục ** huấn luyện? (Loại địa phương kia là kỹ viện ấy ạ, huấn luyện gì thì mọi người tự hiểu nha nha…. =_=”) Nếu thừa nhận thì nàng sẽ chọc phải nhóm người này, còn nếu không thừa nhận thì đứa nhỏ này nhất định sẽ bị bọn họ mang đi. Chỉ chớp nhoáng, trong lòng nàng đã có đáp án.