Bạch Ngọc Lan truy hỏi: “Ngươi xác định thai nhi không có việc gì sao? Không phải nói nước Đoạn Trường Thảo chỉ cần một giọt sẽ chết sao?”
Có vẻ như nhận ra lời mình nói không đúng, lại nhanh chóng giải thích, “Ta cũng chỉ nghe Thư tiên sinh giảng.”
Đại phu không vui nói: “Nhà của chúng ta nhiều thế hệ làm nghề y, lão hủ đã hành y ba mươi năm, cái khác không dám nói, chút bản lĩnh này vẫn phải có.”
Bạch Ngọc Lan thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại xác nhận tình trạng của mình.
Đại phu nói, “Cô nương trúng độc không sâu, lại giải cứu kịp thời, không sao.”
Nhìn hai vị nữ quyến, lại đi xem Bạch Diễn Trung.
Nhìn thấy nơi tay hắn che lại, nhìn sắc mặt hắn xám trắng, đều là nam nhân hắn không khỏi cũng thấy đau dưới dáng, nổi lên đồng cảm, “Ai mà có thể độc ác hạ tay nặng như vậy.”
Nếu trúng vào điểm yếu, Bạch lão gia này chỉ sợ đời này không thể làm nam nhân nữa.
Bạch Diễn Trung nghe xong lời này, sắc mặt càng them khó chịu. Hừ lạnh nói, “Ta nuôi được một nữ nhi tốt quá mà.”
“Chỉ sợ là ta có phụ thân quá tốt đi!” Bạch Lê Hoa hừ lạnh một tiếng, “đầu của tướng công ta bị thương, nếu ta không làm gì đó, chỉ sợ lúc này chúng ta đều là hai thi thể lạnh lẽo đi!”
Nàng thần sắc thẳng thắn vô tư, thú nhận trực tiếp việc mình đã làm.
Bạch Ngọc Lan lúc này không còn giả bộ nhu nhược, mạnh mẽ không màng đến thân bệnh chỉ trích, “Rõ ràng là ngươi ác độc, ra tay hạ độc trước, ý đồ giết chết mẫu tử chúng ta.”
Nàng vốn dĩ xinh đẹp, nhưng lúc này mặt mày tiều tụy, bộ dáng gió thổi là bay càng làm người đau lòng.
Người có mặt ở đây đều hít vào một hơi, lúc bọn họ tới đều thấy bộ dáng hung thần ác sát của Bạch Lê Hoa, lúc này nghe xong tự nhiên cảm khái, không ngờ nữ nhân này ngoan độc như vậy.
“Ta thấy ngươi có tật giật mình, vọng tưởng vu oan giá họa cho ta!”
Bạch Ngọc Lan bởi vì kích động, khuôn mặt đỏ lên, “Ngươi ngậm máu phun người! Ai cũng biết Đoạn Trường Thảo chỉ cần một giọt là chết, sao ta lại phải lấy thân mình mạo hiểm chứ?”
Trình Uyển Thu lúc này đã nghỉ ngơi một lát, nhớ đến vừa rồi thiếu chút nữa mình đã một thi hai mệnh, ánh mắt oán độc dao động ở trên người Bạch Lê Hoa và Lương Đại Lang, nghĩ mà sợ nói: “Không phải ta đa nghi, nhưng các con vừa tới đã có chuyện thật sự quá trùng hợp.”
Lương Đại Lang hỏi lại, “Nếu là Lê Hoa hạ độc, tại sao phải liều mạng cứu các ngươi? Vừa rồi đại phu cũng nói, là bởi vì giải độc kịp thời các ngươi mới được cứu……”
Bạch Lê Hoa ngắt lời hắn, lạnh lùng nói, “Bạch Ngọc Lan, ngẩng đầu ba thước có thần minh! Ngươi đối phó ta còn chưa tính, không ngờ ngươi còn tính kế chính mẫu thân và đệ đệ của mình.”
Bạch Ngọc Lan thẹn quá thành giận, “Tiện nhân này, xem ta xé nát miệng ngươi ra!”
Trình Uyển Thu thấy dáng vẻ của nàng, đáy mắt hiện lên một tia thất vọng, giọng điệu lớn lên: “Lan nhi!”
Bạch Ngọc Lan miễn cưỡng dừng chân, ngơ ngác quay đầu nhìn về phía mẫu thân mình, “Nương, người cũng hoài nghi là ta hạ độc sao?”
Trình Uyển Thu thở dài, “Đã quên ta ngày thường dạy ngươi như thế nào sao?”
Bất cứ khi nào cũng phải làm một tiểu thư khuê các ưu nhã, không thể làm mất hình tượng như vậy, tiếng tốt truyền ra thì mới có thể xứng đôi với các công tử đại gia, làm một đương gia chủ mẫu tốt.
Bạch Ngọc Lan khẽ thở ra, trên mặt vẫn cứ bất bình, “Nhưng ta cũng không thể không duyên cớ bị người bôi nhọ.”
“Ta tin tưởng Lê Hoa cũng không phải cố ý.” Trình Uyển Thu nói, nhu tình chậm rãi nhìn Bạch Diễn Trung, “Chỉ tại ta làm không tốt, làm cho nàng hận ta như vậy, còn sinh ra ý đồ hạ độc, cũng may lão gia và thai nhi trong bụng ta không có việc gì.”
Truyện khác cùng thể loại
193 chương
71 chương
26 chương
82 chương
15 chương
88 chương
80 chương