Béo nha vốn dĩ chính là con ngốc chẳng biết gì.
Chính vì Hà Tiểu Hổ ngay lúc thôn dân khi dễ nàng có nói đỡ cho nàng vài câu, Hà Tiểu Hổ liền thành người tốt ở trong lòng Béo Nha.
Trong lòng đám người ở đây, Hà Tiểu Hổ chính là kẻ địch.
Càng đừng nói tới chuyện hắn hễ gặp Lâm Linh Nhi mặt liền đỏ bừng……
Nhắc tới chuyện này, Khỉ Ốm liền tức giận, Lâm Linh Nhi là người hắn có thể vọng tưởng sao? Cóc ghẻ mà muốn ăn thịt thiên nga!
Hắn không cao hứng, tự nhiên cũng không thể để Hà Tiểu Hổ vui vẻ.
Bạch Lê Hoa mặc kệ bọn họ, “Chó ngoan không cản đường.”
Hiện tại toàn thân nàng đau muốn chết, làm gì có tâm tình mà nói lung tung với bọn họ.
“Hắc!” Béo Hổ cao giọng kêu lên, thu hồi nụ cười giả tạo trên mặt, đẩy Bạch Lê Hoa thật mạnh, “Mụ già thúi, nói chuyện kiểu gì đấy?”
Bạch Lê Hoa lảo đảo một cái đứng không vững, thiếu chút nữa té ngã.
Trong lòng càng thêm bực bội, “Không nghe rõ sao? Cút ngay!”
Béo hổ cà lơ phất phơ đi quanh nàng, “Hai ngày không thấy, tính khí lớn lên à?”
Trong lúc đi vòng vòng, hắn tiện tay rút một cây gậy to bằng cổ tay từ đống củi bên cạnh, gõ gõ.
“Xem tiểu gia hôm nay đánh chết ngươi không!”
“Từ từ!” Mặt Ngựa đứng ở bên cạnh, vòng tay, xoa chân, chỉ chỉ phía dưới chính mình, “Nếu không muốn bị đánh, thì chui qua chỗ này của gia đi.”
Có vẻ như đang nhớ tới những việc lúc trước lừa gạt Bạch Lê Hoa thật vui vẻ, nhóm thiếu niên này đều nhịn không được vui vẻ cười.
Nghe tiếng cười, Bạch Lê Hoa siết chặt nắm tay.
Nàng bỏ giỏ xuống bên cạnh, đem gà rừng con thỏ trong tay toàn bộ nhét vào trong lòng ngực Tiết Thải, dặn dò: “Ngươi ôm cho kĩ.”
Lúc này, Lâm Linh Nhi kéo kéo góc áo Khỉ Ốm, ý bảo hắn xem đồ vật trên tay Bạch Lê Hoa.
Khỉ Ốm lúc này mới chú ý tới cặp thú rừng kia, ánh mắt sáng lên, hô Béo Hổ một tiếng, “Còn có cái gì kìa.”
Bọn thiếu niên không nhỏ không lớn, đúng lúc đang thèm ăn, không cần Khỉ Ốm nói, Béo Hổ đã nghênh ngang đi qua, chuẩn bị lấy tay đoạt đồ.
Thấy hắn càng lúc càng đến gần, Tiết Thải gắt gao ôm gà rừng và con thỏ.
Lúc này Bạch Lê Hoa đã thật sự tức giận.
Trong quá khứ bọn họ cũng như thế này, lừa gạt béo nha chui qua đũng quần, ném phân, quỳ xuống lau giày cho bọn hắn, gặm vỏ dưa bọn họ đã ăn qua ……
Lúc đầu không nghĩ là nàng sẽ tìm bọn họ tính sổ nhanh như vậy, vầy mà có người còn cố tình không biết điều.
Bạch Lê Hoa hừ lạnh một tiếng, tiến lên, trở tay đoạt cây gậy trên tay béo hổ, không đợi hắn phản ứng lại, vung gậy lên đánh tới tấp trên lưng hắn.
Béo hổ bị đau, theo phản xạ nhảy dựng lên.
Bạch Lê Hoa một chân đá vào mông hắn, trực tiếp quăng cho hắn chụp ếch.
Có lẽ bọn họ khi dễ Bạch Lê Hoa đã thành thói quen, căn bản không nghĩ tới lần này nàng sẽ đánh trả hung hãn như vậy.
Bất thình lình làm tất cả mọi người ở đây choáng váng.
Béo Hổ nằm trên đất, che mông kêu “Ngao ngao”, nhìn thấy đồng bọn đều đang sợ hãi, tức giận chửi ầm lên: “Một đám vô dụng, các ngươi nhào vô cùng nhau đánh đi!”
Bạch Lê Hoa cười lạnh, một chân nặng nề đạp ở trên người Béo Hổ, nương theo đó, nhảy ra trước mặt Mặt Ngựa, nhằm giữa hai chân đang dang rộng của hắn, đưa một chân lên.
“Cẩn thận!”
Mắt thấy Mặt Ngựa che đũng quần quỳ rạp xuống đất, Khỉ Ốm đứng ở phía sau hắn sa sầm mặt xuống, từ trên mặt đất thuận tay nhặt lên một cây gậy, một bước dài vọt tới phía sau Bạch Lê Hoa, hung tợn đánh xuống đầu nàng……
Đừng nhìn hắn gầy, đánh một gậy lại vừa nhanh vừa mạnh.
Lâm Linh Nhi và Trần Tiểu Thu liếc nhau, vén tay áo có ý hỗ trợ ấn Bạch Lê Hoa xuống.
Tiết Thải tim vọt lên cổ họng, sắc mặt vốn tái nhợt lại càng thêm khó coi.
Đọc chương này mà thấy sung sướng, tỷ tỷ bưu hãn muôn năm!
ヽ(o^▽^o)ノ Có ai hóng tiếp không nè?
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
31 chương
21 chương
51 chương
894 chương