Đi theo dấu vết nàng để lại, tuy rằng chặng đường không dài lắm, Bạch Lê Hoa vẫn cảm thấy như sắp chết.
Lúc đầu chỉ lo tìm thảo dược, xem địa thế, bỗng nhiên nàng thấy gà rừng.
Nhặt một hòn đá lên, nhìn qua nhìn lại, ngắm chuẩn ném một phát.
Bây giờ, một tay nàng nắm cánh của hai con gà rừng, một tay xách tai thỏ, cong lưng xuống, bước từng bước một.
Cõng tiểu hài tử không nặng, nhưng cõng một lúc lâu nàng cảm thấy bả vai nhức mỏi, hơn nữa tay trái nàng xách hai con gà rừng, ít nhất cũng mười mấy cân, tay phải xách con thỏ cũng bốn năm cân.
Bạch Lê Hoa khóc không ra nước mắt.
Nàng chỉ ngóng trông nhanh xuống núi, về nhà, căn bản không biết hài tử bên trong giỏ đã tỉnh lại từ lâu, tròng mắt to đen nhánh tràn ngập ngạc nhiên và đờ đẫn.
Tiết Thải tỉnh lại được một lúc rồi.
Nói thật, lúc phát hiện mình ở trong giỏ, vết thương trên đùi còn được băng bó, hắn đã thấy khó tin, huống chi lúc sau lại phát hiện hắn được cõng trên lưng, lúc nhận ra đó chính là nữ tử mặt không đổi sắc mổ xẻ lão hổ, hắn càng thấy khó tin.
Dọc theo đường đi, gà rừng xì xào, chim chóc chip chíp, thỉnh thoảng còn có hươu bào chạy nhanh qua, ngẫu nhiên có ánh mặt trời xuyên qua nhánh cây rậm rạp, loang lổ chiếu vào trên mặt đất.
Trong núi một mảnh yên tĩnh, Tiết Thải trầm mặc không hé răng rúc vào trong giỏ, nhìn nữ nhân hoang dã nhặt lên mấy cục đá từ trên mặt đất lên.
Nhắm ngay con mồi mà ném cục đá, con vật rơi trên mặt đất, sau đó nàng liền cao hứng phấn chấn chạy tới nhặt lên.
Nữ nhân này tổng cộng ném ba viên đá, không trật một phát.
Tiết Thải nhìn thấy, liền đột nhiên nghĩ đến lão hổ vừa rồi chết ở trước mặt hắn.
Nhưng mà đá không đủ lực, ném gà rừng còn không chết, chỉ té xỉu rơi xuống đất, làm sao có thể đánh thủng một lỗ chảy máu trên lão hổ da dày thịt béo đây?
Hay là dùng nội lực?
Không sai, đem nội lực truyền vào cục đá, sử dụng dễ dàng hơn, lại nhanh nữa, có thể trong nháy mắt xuyên qua đầu lão hổ.
Hay là…… Nữ nhân này là ngoại thế cao nhân? (LNT – Thế ngoại cao nhân đại khái là người chán ghét danh lợi thế gian mà vào sống trong núi sâu)
Tiết Thải sáng mắt lên, ngay sau đó mắt lại ảm đạm, tự mình phủ định ý tưởng này.
Người tập võ, phần lớn thân hình mạnh mẽ, bước đi uyển chuyển nhẹ nhàng, không sợ đông giá lạnh hè nóng bức.
Nữ nhân này chỉ mới cõng hắn đi một chút, mồ hôi đã thấm ướt lưng áo, mỗi một bước thật mạnh đạp lên trên mặt đất là thở như trâu……
Không có khả năng.
Hắn suy nghĩ, rồi không biết là bởi vì suy yếu do mất máu quá nhiều, hay bởi vì an tâm, ở trong giỏ xóc nảy thế nhưng lại cảm thấy buồn ngủ.
Tiết Thải nhắm mắt lại.
Khi tỉnh lại lần nữa, là do bị người ngoài làm phiền, dã nữ nhân cõng hắn hình như bị ai đẩy một chút, lảo đảo một cái, hắn liền từ bên này giỏ bay qua bên kia giỏ, đầu đánh vào trên giỏ bốp bốp, chỗ bị thương trên đùi cũng bắt đầu thấm máu.
Trợn mắt nhìn, là mấy tên thiếu niên hợp nhau lại ngăn cản bọn họ.
Ba nam hai nữ, nam vẻ mặt cười xấu xa, nữ núp ở phía sau nhìn lén.
Đúng là đám người Lâm Linh Nhi.
Cũng chính là nhóm “Bằng hữu” ngày xưa của béo nha.
Cầm đầu là một tên mập mạp âm dương quái khí, nỗ lực giả bộ lo lắng “Ai nha, đây không phải Béo Nha sao, sao không đi tìm chúng ta chơi nữa vậy?”
Bạch Lê Hoa trong lòng hừ lạnh một tiếng.
Nói là chơi, kỳ thật chính là hợp lại ăn hiếp béo nha, thấy nàng xấu mặt, còn lấy đó làm vui.
Ví dụ như mấy ngày hôm trước, chính bọn họ “trang điểm” cho nàng rồi giải thích cho nàng là làm vợ chồng thì phải động phòng, Hà Tiểu Hổ là tướng công nàng, chính là bởi vì không có động phòng, hắn mới bị bệnh không dậy nổi, nếu động phòng thì Hà Tiểu Hổ liền khỏe lại, mọi người có thể cùng nhau chơi……
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
31 chương
21 chương
51 chương
894 chương