Giây tiếp theo, Bạch Lê Hoa vững vàng đứng lên, nhanh chóng móc chủy thủ trong giày ra, chặt đứt dây thừng trên chân Tiết Thải.
Lý Đại Lực ngàn tính vạn tính cũng không có dự đoán được Bạch Lê Hoa hằng ngày uống nước trong không gian, nên đối với thuốc rất mẫn cảm, tuy rằng lúc đầu sơ lý bị hôn mê, nhưng cũng nhanh chóng tỉnh lại.
Thấy vậy, hắn mắng to, “Con đàn bà thúi!”
Trái lo phải nghĩ, hắn đuổi theo Tiết Thải, chỉ nghĩ Lương gia ở ngay phía sau, trăm triệu lần không thể để hắn chạy về nói ra.
Bạch Lê Hoa duỗi chân ra, hắn vấp ngã chổng mông xuống đất, dến khi bò dậy thì Tiết Thải cũng chạy xa lắc rồi.
Lý Đại Lực đổi mục tiêu thành Bạch Lê Hoa con ngươi phẫn nộ trừng to, hung thần ác sát.
Bây giờ trong lòng hắn vừa tức vừa gấp, âm thầm hối hận, không nên vì một văn tiền mà mua thuốc mê rẻ, nếu không làm sao con đàn bà này có thể tỉnh nhanh như vậy.
Nhưng chẳng qua hắn cũng không tin một hán tử cao lớn thô kệch như hắn lại không có cách bắt một nữ tử yếu đuối.
Đúng lúc người Lương gia tới, không cần phí tâm tư để lại lời nhắn, trực tiếp một tay giao tiền một tay giao người là được.
Thấy thời gian càng ngày càng gấp, người Lương gia không biết lúc nào sẽ tới. Hai mắt Lý Đại Lực hai mắt đỏ lên, nhìn chằm chằm Bạch Lê Hoa, quát lớn, giơ nắm đấm đấm về phía nàng..
Bạch Lê Hoa vẫn luôn nhìn hắn, lúc nắm đấm đấm qua, eo nàng chợt nhói.
Trong tình huống bình thường thì nàng hoàn toàn có thể né được nắm đấm của Lý Đại Lực, còn có thể dùng khuỷu tay thúc hắn một cú, nhưng không ngờ nàng lại khi địch, nắm đấm chỉ là tung hỏa mù, lực chân chính là ở trên đùi.
Bạch Lê Hoa chỉ cảm thấy đầu gối cong xuống đau nhói, hai chân mềm nhũn, không tự chủ được quỳ xuống.
Chẳng qua nàng cũng không phải vô dụng, quỳ xuống liền lấy tay chống đất, xoay người.
Hai người lăn trên đất, cuối cùng, Lý Đại Lực dựa vào ưu thế sức lực của nam nhân, gắt gao đè chặt vai nàng xuống.
Dù sao thì nàng cũng chỉ là nữ tử, đồi mặt với tiểu hài tử như Béo Hổ còn được, nhưng đồi mặt với Lý Đại Lực từ nhỏ đã trộn lẫn vào đám lưu manh, đánh nhanh đều dùng mấy chiêu hạ lưu thì nàn khó lòng phòng bị được.
Đang lúc nàng ủ rũ, Lý Đại Lực ngồi ở trên bụng nàng, hai tay nắm chân nàng lên, dùng sức bẻ! (aaaaaaaaaaaaaaaaaa…..)
Chỉ nghe “bặc bặc” hai tiếng, xương chân cứ thế bị hắn làm trẹo..
Cơn đau thấu tim lan ra từ chỗ chân bị trẹo, Bạch Lê Hoa không nhịn được la to!
Không ngờ hôm nay hắn lại có thể lật thuyền trong máng xối. (ý là hắn có thể lật người chiến thắng ấy)
Lý Đại Lực nắm chắc thắng lợi, cười hả hê khoe ra hàm răng vàng ố: “Con đàn bà thúi, xem ngươi chạy như thế nào!”
Vừa nói vừa duỗi cánh tay dài qua lấy dây thừng muốn trói người lại làm giao dịch.
Bạch Lê Hoa thừa dịp hắn không nhìn, nắm chủy thủ bên cạnh, đâm vào mông Lý Đại Lực.
“Aaaaaaaaaa!”
Lý Đại Lực hét thảm, nhưng vẫn gắt gao ngồi ở trên bụng nàng.
Bạch Lê Hoa rút chủy thủ ra, không để ý tới máu tươi phun trào, lại đâm dao vào phần mông bên kia
“Con kỹ nữ thúi này! Đáng chết!”
Lý Đại Lực đau đến nỗi trán nổi gân xanh, trở tay tát lên mặt Bạch Lê Hoa, tay phải run run lấy ra chủy thủ cắm trên mông, cầm trên tay.
Một cái tát kia làm lỗ tai Bạch Lê Hoa “ong ong” lên.
Nhưng nàng không chú ý được nhiều như vây. Tư thế và vẻ mặt của Lý Đại Lực lúc này như hận không thể đâm thẳng xuống ngực nàng.
Sau khi Lương Đại Lang nghe được tin từ Tiết Thải lập tức chạy tới rừng trúc, đúng lúc nhìn thấy hắn đang giơ chủy thủy lên, rống to: “Dừng tay!”
Tiếng rống này khiến cho Lý Đại Lực đang điên cuồng sực tỉnh lại.
Truyện khác cùng thể loại
363 chương
92 chương
41 chương
39 chương
13 chương