Hai mắt hắn đỏ bừng nhìn lương Đại Lang, giọng nghẹn ngào, hung tợn nói: “Không được tới đây, dám qua đây lão tử thọc chêt nàng ta!”
Lương Đại Lang dừng bước, nhân tiện khiến cho bọn người Lương lão cha, Lương Đại Nương theo ở phía sau cũng ngừng lại, tâm treo ở trên cổ họng.
Lương Nhị Lang trừng mắt liếc Lý Tiểu Ngọc.
Lý Đại Lực này tốt xấu gì cũng là tiểu cữu tử của hắn (em vợ -- nguyên văn là vậy, nhưng LĐL là anh của LTN mà, nên đáng lẽ phải là đại cữu tử -- anh vợ chứ nhỉ.), bây giờ hắn lại cầm dao khống chế đại tẩu hắn, không thể nói nổi.
Lý Tiểu Ngọc nhìn Lý Đại Lực tức giận đầy mình.
Nàng muốn Bạch Lê Hoa không bao giờ xuất hiện ở Lương gia, ở trước mắt nàng nữa, nhưng không ngờ Lý Đại Lực ngu xuẩn này lại tự chủ trương, cầm đao uy hiếp người, còn không thèm cải trang giả dạng.
Tuy trong lòng hận muốn chết, nhưng nàng vẫn dậm chân nói, “Đại ca, ngươi làm gì đó, mau lấy dao ra.”
“Đồ đê tiện, câm miệng cho lão tử!”
Lý Đại Lực ngồi ở trên người Bạch Lê Hoa, một tay kéo tóc nàng, một tay chỉ chủy thủ vào người bọn họ, cuối cùng dừng lại ở người Lương Đại Lang, “Ngươi, đi lấy bạc cho lão tử.”
Lý Tiểu Ngọc làm bộ lo lắng, khuyên nhủ: “Đại ca, đều là người một nhà, huynh đừng xúc động, có chuyện gì thì cứ từ từ mà nói..”
“Ta phi!” Lý Đại Lực phun nước miếng, “Mau đi lấy năm mươi lượng, à không, tám mươi lượng bạc lại đây, nếu dám nói cho người khác thì đừng trách ta không khách khí.”
Lương lão cha nhíu mày.
Đừng nói tám mươi lượng, dù tám lượng hắn cũng lấy không ra a.
Bạch Lê Hoa hừ lạnh một tiếng, trào phúng nói: “Tình huống nhà chúng ta như thế nào ngươi không phải không biết, làm gì có bạc?”
“Lão tử có bảo ngươi nói chuyện sao?” Lý Đại Lực giận dữ, lại tát một bạt tai.
“Nếu ngươi đụng vào nàng ta một chút thì một đồng cũng đừng hòng cầm đi!” Lương Đại Lang cả giận nói.
Thấy Lý Đại Lực dừng lại, lúc này mới xoay người, “Ngươi chờ đó, ta đi lấy cho ngươi.”
Trên mặt Lý Đại Lực vui vẻ.
Mà những người còn lại của Lương gia mặt đầy kinh ngạc, đại phòng này, lại có thể lấy ra tám mươi lượng bạc? Hơn nữa xem khẩu khí của Lương Đại Lang, không thèm thở mạnh một cái, không thèm do dự, đây…… Ở đâu ra nhiều bạc như vậy?
Lý Tiểu Ngọc và Lương Nhị Lang nhìn nhau phức tạp.
Một khắc kia lúc Lương Đại Lang sảng khoái đáp ứng, trong lòng Lý Đại Lực liền hối hận, xoay tròng mắt lên tiếng, “Không được, đem thêm hai mươi lượng, vết thương trên mông ta còn phải đi đại phu đấy?”
Lương Đại Lang quay đầu lại, “Ngươi cho chúng ta là tiền trang à?” (tiền trang: kiểu như ngân hàng ấy)
“Ta mặc kệ, nếu không lấy ra một trăm lượng……” Lý Đại Lực dùng đao đập đập vào mặt Bạch Lê Hoa, “haha, vậy thì ngươi chờ gặp tiểu nương tử của ngươi ở âm tào địa phủ đi!”
“Cũng đúng lúc.” Lương Đại Lang đột nhiên mặt mày hớn hở, “Ngươi giết nàng, ta đi báo quan, kêu thôn trưởng báo cho Huyện thái gia, bảo đảm ngươi một mạng đền một mạng, còn ta cầm bạc đi mua đại mĩ nhân nũng nịu về sống chung, ha, hoàn hảo!”
Không chỉ cười, biểu tình còn rất hưởng thụ, giống như đang nghiêm túc suy xét chuyện này.
“Lương Đại Lang, ngươi còn có phải là người hay không!” Bạch Lê Hoa ra sức giãy giụa, gân cổ rống, “Đó là gia sản trang sức của ta!!”
Mọi người bừng tỉnh đại ngộ.
Lý Đại Lực không thể không dùng sức ấn nàng xuống, “Ngươi ít lừa bịp ta đi!”
Chẳng qua ngoài miệng hắn nói như vậy, nhưng hình Béo Nha dưới mông hắn vừa đen vừa béo, trong lòng hắn lại do dự.
Hiện tại mua cái rắm. Mỹ nhân xinh đẹp ngực to cũng chỉ tốn bốn năm lượng bạc, so với bỏ ra một trăm lượng bạc chuộc con đàn bà xấu xí này về còn tốt hơn.
Nghĩ đến đây, hắn không kiên nhẫn phất tay, “Đi lấy đi!”
Truyện khác cùng thể loại
193 chương
71 chương
26 chương
82 chương
15 chương
88 chương
80 chương