Không Còn Là Nữ Phụ
Chương 44
Mộc Trà hét lên một tiếng, ôm đầu của mình. Sao tai cô luôn vang lên tiếng còi xe vậy. Thật đau quá. Ánh sáng đèn ôtô liên tục lóe lên trong đầu cô, rốt cuộc là gì??
Tiêu Phong vội vàng đến phòng bệnh của cô, y tá theo sau cũng vô cùng hốt hoảng. Tiêu bác sĩ bộ dạng khẩn cấp này là họ lần đầu thấy. Ngay cả khi có ca phẫu thuật gấp, Tiêu bác sĩ cũng chưa bao giờ trong bộ dạng này.
Tống Hạo Thiên, Lâm Triệu Vũ cùng Vô Tâm đứng ngoài mà đứng ngồi không yên. Vừa vẫn bình thường sao giờ thành cái bộ dạng này.
Trong phòng bệnh Mộc Trà không ngừng hét lên ôm lấy đầu mình, Tiêu Phong đau lòng ôm chặt cô vào lòng vuốt lấy mái tóc bạch kim óng mượt.
-Tiểu Trà có anh ở đây, bình tĩnh lại nào. Nghe anh, bình tĩnh lại.
-Đầu tôi... Đầu tôi thật đau. Sao... Sao tôi luôn nghe thấy tiếng còi xe cộ....nó rất gần. AAAAAAA
-THUỐC MÊ. MAU...
Mộc Trà điên loạn cắn lên bắp tay hắn một cái, đầu cô sắp nổ tung rồi. Tiêu Phong nhịn xuống cơn đau dịu dàng vuốt tóc cô. Tác dụng của thuốc khiến cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ dịu cơn đau đớn,. Hai hàng lông mày nhíu chặt. Mồ hôi chẳng biết từ đâu cứ tuôn ra.
Mộc Trà em sao lại như vậy hả?
Một cô y tá cầm sổ bệnh án đến gần Tiêu Phong.
-Bác sĩ Tiêu, năm 10 tuổi bệnh nhân Lâm Mộc Trà từng bị tai nạn giao thông, não bộ bị ảnh hưởng nghiêm trọng , có lẽ là di chứng.
Tiêu Phong thở dài một cái, đặt lên trán Mộc Trà một nụ hôn rồi đi ra ngoài.
_____Giải phân cách trí nhớ nhỏ ___
Mộc Trà mở mắt nhìn mọi thứ xung quanh, đây là một khu vườn với vô số loài hoa khác nhau, có một cô nhóc tầm 10 tuổi đang ngồi tưới nước cho mấy khóm hoa oải hương thoải mái hát lên mấy câu, gương mặt dễ thương vô cùng. Nhìn thật giống cô hồi bé.
Một cô bé khác chạy lại, tay ôm khư khư con búp bê nhỏ. Chạy đến giẫm nát khóm hoa mà cô bé kia đang tưới nước vẻ mặt vô cùng sảng khoái. Cô bé kia liền cau mày đẩy cô bé tay cầm búp bê một cái ngã oạch trên vũng nước.
-Lâm Lục Chi em làm cái gì vậy hả??
Chát...
Má cô bé hoa oải hương lệch sang một bên, lằn rõ năm đầu ngón tay. Mộc Trà quay sang nhìn người vừa đánh , là bà mẹ kế của cô An Linh. Vậy cô bé hoa oải hương kia chính là cô rồi. An Linh bế Lục Chi trên tay, chí đầu Mộc Trà nhỏ một cái.
-Con ranh, mày dám đẩy ngã con gái tao sao? Ba mày công tác tháng sau mới về, để xem tao chỉnh mày như thế nào.
Mộc Trà nhỏ hai mắt sớm bị cái tát kia làm cho rớm nước mắt vì đau nhưng lại vô cùng ương bướng.
-Là em ấy sai trước không phải tôi. Hoa của tôi sao lại giẫm nát chứ.??
-Hoa của mày? Mọi thứ trong nhà này đều là của con gái tao Tiểu Chi. Mày nghe rõ chưa? Nhìn mày tao lại nhớ đến con mẹ hồ ly tinh của mày. Thật làm người ta chán ghét.
Mộc Trà nhỏ khuôn mặt đẫm nước mắt hét lên.
-Bà mới chính là hồ ly tinh? Bà hại chết mẹ tôi. Mẹ tôi coi bà như em gái mà bà dám dụ dỗ ba tôi khiến mẹ tôi đau lòng mà qua đời. Bà chính là tiểu Tam khốn nạn nhất mà tôi biết
-Con ranh này...
Chát... Chát... Chát...
Gương mặt nhỏ nhắn bị tát đến sưng tím ngã nhào trên nền đất lạnh. Cả bộ quần aó công chúa bị bùn đất làm bẩn. Cánh tay đập mạnh vào một tảng đá khiến nó chảy máu. Thảm thương quá. Mẹ kế bế Lục Chi rời đi không quên giơ chân đạp lên người Mộc Trà nhỏ một cái.
Mộc Trà ôm đầu một cái lại là một khung cảnh khác.
Mộc Trà nhỏ ngồi cùng một con chó ngao Tây Tạng to lớn, cô vuốt lấy lông nó dụi mặt vào bộ lông dày mượt tìm hơi ấm.
-Đại Đại, em nói xem chị đã làm gì mà bị dì ghét vậy?? Chị đã mặc kệ bà ta rồi sao bà ta còn gây sự với chị.
....
....
-Con ranh, cơm của mày....
Mộc Trà nhỏ nhìn bát cơm của mình rồi lại nhìn sang bát cơm của Đại Đại. Thật giống nhau quá nha. Cầm thìa lên định ăn cơm thì mấy khúc xương cho chó ăn rơi vào bát cô. Lâm Lục Chi khoanh tay cười khoái trá.
-Mộc Trà, là em chuẩn bị cho chị đó mau ăn đi. Phải ăn hết đấy không mẹ sẽ đánh
Mộc Trà nhỏ đổ bát cơm của mình vào bát của Đại Đại cho nó ăn, cô lại phải nhịn đói rồi. Lâm Lục Chi cau có ấn đầu Mộc Trà nhỏ xuống bát cơm của Đại Đại.
-Em có lòng tốt mà chị không nhận sao?? Dám từ chối à??
Mộc Trà dẫy dụa trong nước mắt. Lâm Lục Chi vô cùng khỏe, không mỏng manh như vẻ bề ngoài. Mộc Trà nhỏ khóc nấc lên. Khi có ba ở nhà, chẳng phải họ đối xử với cô tốt lắm sao?
Anh trai, em nhớ anh quá....
Lục Chi thả Mộc Trà ra rồi hất mặt, ôm con búp bê về phòng không quên giơ chân đạp lên người Mộc Trà nhỏ một cái.
Mộc Trà nhỏ bó gối vùi mặt vào giữa hai chân. Tóc dính cơm bê bết
Mẹ ơi! Con muốn đi với mẹ. Ở đây ba thường hay bênh Lục Chi luôn cho rằng con bắt nạt em ấy mà dùng gia pháp với con. Con ghét ba vì vậy con chẳng bao giờ gọi ông ấy một tiếng ba. Anh hai bận học nơi xa con không muốn anh lo. Mẹ ơi!! Con thật mệt.
Mộc Trà lại tiếp tục ôm đầu, lần này Mộc Trà nhỏ gương mặt trở lại dễ thương như xưa, không có vết đỏ tím nào cả. Mộc Trà nhỏ đã ngồi vào bàn ăn không còn ngồi cạnh chuồng chó với Đại Đại nữa. Gương mặt ngây ngô của Mộc Trà nhỏ phấn khởi vô cùng. Hôm nay dì An Linh nói sẽ đưa cô và Lục Chi đến công viên. Mộc Trà nhỏ mặc bộ đồ công chúa xanh lam, nhìn rất đáng yêu.
An Linh dắt cô và Lục Chi đến trước công viên X của thành phố. Mộc Trà ôm cặp sách nhỏ một bên vai tâm trạng vô cùng phấn khích. An Linh mỉm cười chăm sóc cho Lục Chi rồi chán nản nhìn cô.
-Thật phiền phức, Con ranh này...
Lục Chi chạy đến giành lấy cặp sách nhỏ của cô khiến cô tức giận liền giành lại. An Linh cau mày tát cô một cái giơ chân đạp cô một cái khiến Mộc Trà nhỏ ngã nhào ở giữa lòng đường nguy hiểm xe cộ đi lại đông nghịt
-Tao nói rồi. Mọi thứ đều là của Tiểu Chi con gái tao. Mày cứ đứng đấy đợi ai tốt bụng dắt mày vào. Tao phải đưa tiểu Chi đi chơi.
Mộc Trà nhỏ sợ hãi đứng giữa lòng đường, xe cộ đi lại vô cùng nhộn nhịp. Mộc Trà nhỏ gào khóc trong tiếng còi inh ỏi. Tai cô đã ong hết cả lên. Sợ hãi muốn đi thật nhanh vào lề đường. Nhưng hết xe này đến xe khác, bíp còi vô tình lướt qua. Mộc Trà nhỏ vô cùng sợ hãi lần đầu tiên ra đường mà không có ai giúp. Hai chân cô run rẩy, hai tay nhỏ nhắn bịp chặt lỗ tai.
-Dì.... Hức hức... Dì ơi.... Hu hu hu.... Hức hức... Dì ơi... Tôi sợ... Dì ơi đừng bỏ tôi .... Đừng bỏ tôi lại....
-Mẹ ơi.... Hức hức... Mẹ ơi... Hức hức... Tiểu Trà sợ... Anh hai ơi.... Hức hức... Tiểu Trà sợ.... Đừng bỏ rơi con.... Đừng bỏ rơi còn....
RẦM... RẦM..
Thân hình nhỏ bé bị một chiếc xe tải đâm phải khiến văng ra xa. Chưa khi nào Mộc Trà lại sợ ánh sáng của đèn xe đến vậy. Âm thanh của xe cộ vẫn cứ bao lấy tâm trí nhỏ bé của cô nhóc 10 tuổi. Từ đầu Mộc Trà nhỏ chảy xuống máu đỏ,,,, nhuốm cả một góc đường.
Mộc Trà tiếp tục mơ màng, đổi cảnh khác rồi. Lần này là ở trong bệnh viện.
Truyện khác cùng thể loại
194 chương
42 chương
8 chương
66 chương
117 chương
10 chương
381 chương