Không Còn Là Nữ Phụ
Chương 43
Mộc Trà tỉnh dậy đã là tối rồi. Bụng cô bắt đầu biểu tình. Từ sáng tới giờ đã nhét gì vào bụng đâu. Khẽ ngồi dậy dựa người vào gối. Vô tình chạm đến vết thương khiến cô nhăn mày một cái.
*Cạch*
Cánh cửa mở ra, Tống Hạo Thiên xách một cặp lồng đựng cháo tiến lại gần cô hơn trên tay còn lại cầm một bó hoa hướng dương. Hắn đặt bó hoa xuống bàn, Mộc Trà có phần kinh ngạc, hắn sao cũng biết mà đến đây??
-Tiểu Trà, em đói không? Anh có mang cháo đến cho em này.
-Sao anh biết tôi ở bệnh viện mà đến??
-Ngốc, anh đã nói rồi mà. Mọi thứ về em, anh đều biết.
Mộc Trà gãi gãi đầu, cô cũng chưa thích ứng kịp với cái tên sến súa này. Ngửi thấy mùi thơm, bụng cô lập tức reo lên biểu tình. Hai mắt cô sáng lên nhìn về phía Tống Hạo Thiên. Hắn cười nhẹ xoa đầu cô rồi mở cặp lồng đựng cháo múc một muỗng nhẹ nhàng thổi rồi đưa trước miệng cô. Hắn muốn bón cho cô ăn à?
-Tay em vậy sao ăn được. Ngoan, há miệng nào. A
Mộc Trà nhìn bộ dạng của hắn có phần buồn cười. Cô cũng ngoan ngoãn ăn lấy muỗng cháo hắn đút cho cô. Tống Hạo Thiên nhu tình mỉm cười. Không gian tràn ngập màu hồng cho đến khi có hai thanh niên đến phá hoại.
Lâm Triệu Vũ cùng Triệu Vô Tâm đẩy cửa đi vào. Ca ca mang đồ ăn đến cho cô còn Vô Tâm mang quần áo và vật dụng cá nhân của cô tới. Lâm Triệu Vũ nhìn thấy một nam nhân lạ mặt đang bón cháo cho muội muội của hắn ăn, hắn liền hùng hồn tiến đến, ném túi đồ ăn lên bàn.
-Cậu là ai? Tôi chưa từng thấy cậu bao giờ hay cậu là người của bọn nam nhân kia đến đây hãm hại em gái tôi? Nói mau
Tống Hạo Thiên quay người mỉm cười tiêu sái.
-Tôi là Tống Hạo Thiên, bạn của Tiểu Trà.
Lâm Triệu Vũ bán tín bán nghi quay ra nhìn Mộc Trà thấy cô gật gật đầu thì yên tâm phần nào. Triệu Vô Tâm kéo ghế ngồi xuống nhàn nhã gọt táo. Tống Hạo Thiên tiếp tục công việc của mình mặc kệ hai người kia, giúp cô ăn cháo đôi lúc còn thân mật dùng khăn lau khóe miệng cho cô.
Lâm Triệu Vũ nhìn tiểu tử này, bề ngoài cũng hoàn hảo, đối xử với muội muội bảo bối của hắn cũng tốt ,nhìn sơ qua cũng có thể thấy được tên tiểu tử này có ý với Mộc Trà. Hắn chỉ sợ tên tiểu tử này chỉ đối tốt với muội muội được một thời gian sau đó lại quay lưng như Thượng Tử Đằng từng đối xử với con bé.
Vô Tâm đẩy đĩa táo mới gọt về phía Lâm Triệu Vũ rồi hất hất mặt về phía Mộc Trà, Lâm Triệu Vũ nhận lấy đĩa táo liền bỏ từng miếng táo vào miệng nhai. Vô Tâm mặt đen kịt hích một bên vai Triệu Vũ.
-Ý tôi là đem cho Mộc Trà chứ không phải cho anh.
Lâm Triệu Vũ bĩu môi, hắn lẳng lặng đưa cho Mộc Trà đĩa táo rồi quay ra liếc Tống Hạo Thiên một cái. Không khí trở nên im lặng lạ thường.
Cạch
Cửa phòng bệnh lại mở ra, Âu Dương Triệt vội vàng bước vào mục tiêu là Mộc Trà nhưng còn chưa kịp làm gì thì đã bị Lâm Triệu Vũ giữ lại.
-Cậu đến đây làm gì? Cậu muốn xem con bé chết hay chưa.?
-Tôi là muốn đến thăm Tiểu Trà, không có ý gì khác.
Mộc Trà khẽ nhích người, ánh mắt hờ hững vô cảm luôn hướng về phía Âu Dương Triệt. Hắn nhận ánh mắt đó của cô mà ngực nhói lên. Cô từ khi nào lại vô cảm với hắn đến vậy?
-Nhọc lòng Âu Dương thiếu gia rồi. Tôi đây còn chưa chết. Chắc anh thất vọng lắm hả?? Nhưng biết sao giờ, ông trời chưa cho tôi chết sớm vậy.
Âu Dương Triệt đau lòng ưu thương nhìn Mộc Trà. Tại sao trước hắn cô luôn bao bọc bản thân bởi một lớp băng dày vậy chứ? Hắn làm tổn thương cô quá nhiều nên cô muốn tự tạo cho mình một lớp bọc tránh xa hắn. Nhớ lại lúc hắn mới chuyển đến, Lâm Mộc Trà luôn là người đem cho hắn kẹo, cô luôn vui vẻ vô tư với hắn. Đến khi thấy Lục Chi bị té ngã xướt xát hết đầu gối,hai mắt ngấn lệ nhìn Mộc Trà, hắn nhìn thấy cô đang đứng đó ,hắn liền nghĩ cô đẩy ngã Lục Chi hắn cũng không để ý đến đầu gối của cô cũng đã rướm máu nhưng bị chiếc váy dài che mất. Bực mình liền đẩy ngã cô một cái rồi cõng Lục Cho vào nhà kể tội với Ba Lâm. Bữa đó cô bị Ba Lâm bắt quỳ trước đại sảnh nhận mười roi. Cô muốn lên tiếng giải thích cả hai cùng bị té chứ không phải cô đẩy em ấy nhưng bắt gặp ánh mắt cảnh cáo của bà mẹ kế liền câm nín chịu một trận đòn.
Cảm giác không một ai tin mình thật khó chịu. Vô cùng bất lực
Âu Dương Triệt cười chế giễu bản thân, Mộc Trà anh phải làm sao với em đây.
Âu Dương Triệt nhìn cô mỉm cười một cái rồi ly khai khỏi bệnh viện.
Triệu Vô Tâm tay khẽ lướt điện thoại, lắc đầu nhẹ.
-Dạo này thật nhiều vụ tai nạn giao thông nha.
Tai nạn giao thông? Mộc Trà ôm đầu đầu cô ong ong nghe thấy tiếng còi của xe tải, ánh sáng đèn xe lấp lóe trong đầu cô. Đau đầu quá rốt cuộc là cái gì vậy?
Tống Hạo Thiên giật mình vội vàng gọi bác sĩ. Vô Tâm nhanh chóng ngồi cạnh Mộc Trà vuốt lưng cho cô. Triệu Vũ nhíu mày lại
-Muội muội em sao vậy? Đừng làm Anh phải lo. BÁC SĨ MAU...
Truyện khác cùng thể loại
194 chương
42 chương
8 chương
66 chương
117 chương
10 chương
381 chương