TÔI TỈNH DẬY LẦN NỮA, nhưng lần này không mở mắt ngay. Tôi cảm thấy đồng hồ trong óc đã hoạt động trở lại, tôi muốn để nó căn chỉnh và ổn định mà không bị khuấy động giữa chừng. Lúc này nó báo 6 giờ chiều. Nghĩa là tôi đã ngất thêm chừng tám giờ nữa. Tôi rất đói và khát. Cánh tay tôi thấy đau hệt như đã thấy ở chân lúc trước. Một vết bầm nhỏ nóng rát, ngay phía trên cánh tay. Tôi cảm thấy rằng mình vẫn không có giày. Nhưng hai cổ tay và mắt cá tôi không bị cột vào chấn song của cũi sắt. Như thế này thật thoải mái. Tôi lười biếng duỗi người và dùng lòng bàn tay xoa mặt. Thêm ít râu mọc lên. Râu đang mọc thành kiểu như thường lệ rồi. Tôi mở hai mắt. Nhìn quanh. Phát hiện ra hai điều. Một: Theresa Lee ở trong cũi bên trái tôi. Hai: Jacob Mark trong cũi bên phải tôi. Cả hai người đều là cảnh sát. Chẳng ai trong họ đi giày. Đó là khi tôi bắt đầu lo lắng. Nếu tôi đúng và lúc này là 6 giờ chiều thì Theresa Lee đã bị lôi từ nhà đi. Còn Jacob Mark bị đưa đi từ nơi làm việc. Cả hai đang nhìn tôi. Lee đứng sau những song sắt của chiếc cũi giam cô, chỉ cách mét rưỡi. Cô mặc quần jean xanh nước biển và áo sơ mi trắng. Cô đi chân trần. Jake đang ngồi trên cũi. Anh ta mặc đồng phục sĩ quan cảnh sát, chỉ trừ việc là thiếu thắt lưng, súng, bộ đàm và giày. Tôi ngồi thẳng dậy trên cũi, xoãi chân ra trên sàn và lùa hai bàn tay vào tóc. Rồi tôi đứng dậy, bước tới bồn rửa, uống nước từ vòi. Chắc chắn là thành phố New York rồi. Tôi nhận ra mùi vị của nước. Tôi nhìn Theresa Lee và hỏi cô, “Cô biết chính xác nơi chúng ta đang ở không?” Cô đáp, “Ông không biết à?” Tôi lắc đầu. Cô nói, “Chúng ta phải giả định rằng nơi này đã được lắp thiết bị nghe lén.” “Chắc chắn là thế rồi. Nhưng họ đã biết nơi chúng ta đang ở. Thế nên chúng ta sẽ không cho họ thứ gì mà họ không có sẵn.” “Tôi không nghĩ rằng chúng ta nên nói gì.” “Chúng ta có thể bàn về những vấn đề liên quan đến địa lý. Tôi không nghĩ Luật Yêu nước cấm đề cập các tên phố, ít nhất là chưa.” Lee chẳng nói gì. Tôi nói, “Gì thế?” Cô trông không yên tâm. Tôi nói, “Cô nghĩ là tôi đang chơi đùa với cô hả?” Cô chẳng nói gì. Tôi bảo, “Cô nghĩ là tôi có mặt ở đây để đặt bẫy cô nói gì đó và ghi âm hả?” “Tôi không biết. Tôi không biết gì về ông cả.” “Trong đầu cô nghĩ gì?” “Các câu lạc bộ ấy ở Bleecker gần đại lộ Sáu hơn Broadway. Ông có thể lên tàu A ngay ở đó. Hoặc B, C hay D. Vậy tại sao ông lại có mặt trên tàu tuyến 6?” “Quy luật tự nhiên,” tôi nói. “Chúng ta đã được lập trình sẵn trong não. Giữa đêm, đầy bóng tối, bản năng khiến tất cả các loài có vú hướng về phía Đông.” “Thật sao?” “Không, tôi chỉ bịa ra thế thôi. Tôi chẳng có nơi nào để tới. Tôi rời khỏi một quán bar rồi rẽ trái và cuốc bộ. Tôi chẳng thể giải thích thể nào là tốt hơn làm như vậy.” Lee không nói gì. Tôi nói, “Còn gì nữa không?” Cô nói, “Ông không có túi xách. Tôi chưa bao giờ thấy người vô gia cư nào không mang gì. Hầu hết họ đều tha theo mình nhiều đồ đạc hơn mọi thứ đồ tôi có. Họ dùng xe đẩy người ta hay dùng khi mua sắm.” “Tôi khác,” tôi nói. “Mà tôi không phải người vô gia cư. Không như họ.” Cô chẳng nói gì. Tôi hỏi Lee, “Cô bị bịt mắt đưa tới đây à?” Cô nhìn tôi một lúc lâu rồi lắc đầu và thở dài. Cô nói, “Chúng ta đang ở trong một đồn cứu hỏa đã bỏ đi ở Greenwich Village. Trên phố 3 Tây. Từ ngang mặt đường trở lên không được sử dụng. Ta đang ở trong hầm.” “Cô biết chính xác những tay này là ai không?” Lee không nói. Chỉ liếc lên phía camera. Tôi nói, “Cũng cùng một nguyên tắc thôi. Họ biết họ là ai. Ít ra thì tôi hy vọng là thế. Có biết rằng chúng ta biết họ là ai thì cũng chẳng hại gì cho họ.” “Ông nghĩ thế sao?” “Vấn đề cơ bản là thế đấy. Họ không thể ngăn ta suy nghĩ. Cô biết họ là ai chứ?” “Họ không trưng giấy tờ. Hôm nay không, đêm đầu tiên họ đến nói chuyện với ông ở đồn cũng không nốt.” “Nhưng sao?” “Không cho xem giấy tờ cũng chẳng khác gì cho xem, nếu như ông thuộc nhóm duy nhất không bao giờ làm việc ấy. Chúng ta đã nghe một số chuyện rồi mà.” “Vậy họ là ai?” “Họ làm việc trực tiếp cho Bộ trưởng Quốc phòng.” “Thế chẳng có gì ngạc nhiên,” tôi nói. “Thường thì Bộ trưởng Quốc phòng là tay ngu độn nhất trong chính phủ.” Lee liếc lên camera lần nữa, như thể tôi vừa mới lăng mạ nó. Như thể tôi vừa lăng nhục nó. Tôi nói, “Đừng lo. Tôi thấy đám này trông có dáng cựu quân nhân, như vậy họ đã biết Bộ trưởng Quốc phòng ngu thế nào rồi. Nhưng dù có thế thì Bộ trưởng Quốc phòng là một chân trong nội các, nghĩa là xét cho cùng những tay này làm cho Nhà Trắng.” Lee ngừng một lát rồi hỏi, “Ông biết họ muốn gì không?” “Vài thứ.” “Đừng nói cho chúng tôi biết.” “Tôi sẽ không nói,” tôi bảo. “Nhưng đủ lớn so với tầm Nhà Trắng không?” “Tôi cho là có thể.” “Khỉ thật.” “Họ đến chỗ cô lúc nào?” “Chiều nay. Hai giờ. Tôi vẫn còn đang ngủ.” “Họ đi cùng NYPD chứ?” Lee gật đầu, chút đau đớn hiện lên trong mắt cô. Tôi hỏi, “Cô biết các cảnh sát tuần tra chứ?” Lee lắc đầu. “Đám chống khủng bố cành cao. Họ tự viết lấy các nguyên tắc và tự tách mình ra. Suốt cả ngày họ lượn lờ trên mấy xe hơi đặc biệt. Đôi khi là xe taxi giả. Một gã ngồi trước, hai gã ở ghế sau. Ông có biết điều đó không? Các vòng lớn, trên đại lộ Mười, dưới đại lộ Hai. Giống như máy bay B-52 tuần tra bầu trời vậy.” “Giờ là mấy giờ rồi? Khoảng 6 giờ 6 phút à?” Nữ thám tử nhìn xuống đồng hồ đeo tay và có vẻ ngạc nhiên. “Chuẩn luôn,” cô nói. Tôi quay sang hướng khác. “Jake này,” tôi nói. “Còn anh thì sao?” “Họ đến chỗ tôi trước. Tôi đã ở đây từ trưa. Xem anh ngủ.” “Có tin gì từ Peter không?” “Chẳng gì cả.” “Tôi rất tiếc.” “Anh ngáy đấy, anh biết chứ?” “Người tôi chứa đầy thuốc an thần dành cho đười ươi. Từ một khẩu súng bắn tên.” “Anh giỡn chơi hoài.” Tôi cho Jake xem vệt máu trên quần, rồi tới vệt trên vai. “Thế quả là điên,” anh ta nói. “Lúc họ bắt anh đang làm việc hả?” Anh gật đầu. “Sĩ quan điều phối gọi tôi trở lại trụ sở, họ đang đợi tôi ở đó.” “Thế là đơn vị biết anh đang ở đâu phải không?” “Không cụ thể,” anh đáp. “Nhưng họ biết ai đã đưa tôi đi.” “Tin này hay đây,” tôi nói. “Không hẳn,” Jake nói. “Đơn vị sẽ chẳng làm gì cho tôi. Những gã như này xuất hiện, đột nhiên anh dính chàm. Tự nhiên bị cho là mắc tội gì đó. Người ta bắt đầu xa lánh tôi rồi.” Lee nói, “Giống như khi Phòng Điều tra Nội bộ đến gọi hỏi.” Tôi hỏi cô, “Sao Docherty lại không ở đây?” “Anh ta biết ít hơn tôi. Thực ra anh ta đã chủ động tránh để biết ít hơn tôi. Ông không nhận thấy điều đó à? Anh ta là tay đầy kinh nghiệm.” “Anh ta là đồng sự của cô mà.” “Hôm nay thì thế. Đến tuần tới anh ta sẽ quên hẳn rằng anh ta từng có một đồng sự. Ông biết mọi chuyện kiểu này diễn ra thế nào mà.” Jake nói, “Ở đây chỉ có ba xà lim. Có thể Docherty ở một nơi khác” Tôi hỏi, “Những tay này đã nói chuyện với hai người chưa?” Cả hai cùng lắc đầu. Tôi hỏi, “Hai người có lo không?” Cả hai gật đầu. Lee hỏi, “Ông thì sao?” “Tôi ngủ ngon,” tôi đáp. “Nhưng tôi nghĩ chủ yếu do thuốc an thần thôi.” Lúc 6 giờ 30 họ mang thức ăn cho chúng tôi. Bánh sandwich thịt nguội, đựng trong hộp nhựa có nắp, họ xoay nghiêng hộp rồi đẩy qua song sắt. Cộng thêm các chai nước. Tôi uống nước trước rồi đổ đầy nước từ vòi vào chai. Sandwich của tôi gồm xúc xích Ý và pho mát. Bữa ngon lành nhất tôi từng ăn. Đến 7 giờ họ đưa Jacob Mark đi thẩm vấn. Không còng. Không xích. Theresa Lee và tôi ngồi trên cũi, bị ngăn cách bởi song sắt, cách nhau chừng hai mét rưỡi. Chúng tôi không nói chuyện nhiều. Lee có vẻ phiền muộn, mệt mỏi. Đến một lúc cô lên tiếng, “Khi hai Tòa tháp sụp đổ, tôi đã mất vài người bạn tốt. Không chỉ cảnh sát. Cả lính cứu hỏa nữa, những người tôi đã làm việc cùng. Những người tôi đã quen biết nhiều năm.” Cô nói cứ như những thực tế ấy sẽ ngăn cô khỏi cơn điên cuồng xuất hiện về sau. Tôi không trả lời Lee. Chủ yếu tôi ngồi im, hồi tưởng lại những cuộc hội thoại trong đầu. Tất cả những kiểu người đã nói với tôi. Trong nhiều giờ. John Sansom, Lila Hoth, những gã trong căn phòng kế bên. Tôi rà lại toàn bộ những gì họ đã nói, theo đúng cách một người đóng tủ vuốt lòng bàn tay dọc theo các thanh gỗ đã bào để tìm những nơi còn thô ráp. Có vài chỗ. Có những câu kỳ lạ dạng nửa nhận xét, những sắc thái không bình thường, chút ẩn ý không phù hợp. Tôi không rõ bất kỳ điểm nào trong số này có ý gì. Khi ấy thì không. Nhưng biết được chúng có ở đấy, tự thân việc ấy đã là có giá trị. Lúc 7 giờ 30 họ đưa Jacob Mark trở lại và đưa Theresa Lee đi thế chỗ anh ta. Không cùm. Không xích. Jake ngồi lên cũi và vắt chân ngồi xoay lưng lại phía camera. Tôi nhìn anh. Dò hỏi. Anh nhún vai cực nhẹ và đảo tròn hai mắt. Rồi đặt hai tay trong lòng, khuất tầm quan sát của camera, anh dùng ngón cái và ngón trỏ tay phải làm thành khẩu súng. Anh vỗ vào đùi mình và nhìn vào đùi tôi. Tôi gật đầu. Khẩu súng bắn tên. Anh đưa hai ngón tay xuống giữa hai đầu gối và chĩa ngón thứ ba ra phía trước, bên trái. Tôi gật đầu lần nữa. Hai gã sau bàn, gã thứ ba bên trái có súng. Có lẽ ở lối cửa dẫn sang căn phòng thứ ba. Cảnh giới. Vì thế nên không còng và không xích. Tôi xoa hai bên thái dương và khi hai bàn tay vẫn đang giơ lên, tôi nói lúng búng trong miệng, “Giày của ta ở đâu?” Jake cũng lúng búng đáp lại, “Tôi không biết.” Sau đó chúng tôi ngồi im lặng. Tôi không biết Jake đang nghĩ gì. Có lẽ nghĩ về chị mình. Hoặc Peter. Tôi đang xem xét một lựa chọn gồm có hai khả năng. Có hai cách để chống lại thứ gì đó. Từ bên trong, hoặc từ bên ngoài. Tôi là típ người bên ngoài. Từ trước đến giờ đều luôn thế. Đến 8 giờ họ đưa Theresa Lee trở về và lại đưa tôi đi lần nữa.